Khi Thẩm Từ nói lời này, căn bản không dám nhìn sắc mặt của biểu tỷ và biểu muội. Nàng nhàn nhạt dời mắt, chỉ muốn giả vờ như không biết gì cả, hơi có chút ý bịt tai trộm chuông.
Sở Ánh Mộng và Sở Tư Di cũng không biết dáng vẻ Thẩm Từ ở Bình Giang như thế nào. Nàng rất ít khi nhắc đến. Các nàng lo lắng gợi lên chuyện buồn của Thẩm Từ, cũng rất ít hỏi.
Thẩm Từ nguyện ý nói, các nàng liền nguyện ý nghe. Nếu không muốn nói, các nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.
Lần này cũng vậy. Rõ ràng trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, vẫn nhịn xuống không hỏi gì cả. Quả thực là làm khó người.
Có một khúc đệm đó, Thẩm Từ cũng không còn tâm trạng xem trang sức. Nàng kéo tay biểu tỷ làm nũng, nói muốn về phủ.
Thẩm Từ rất ít khi làm nũng như vậy. Vài lần hiếm hoi đều là muốn trốn tránh chuyện trước mắt. Hơn nữa, cách nàng lái sang chuyện khác thực sự quá cứng nhắc, và quá lạ lẫm. Sở Ánh Mộng sao không biết? Nhưng dù biết, nàng vẫn không nỡ từ chối.
“Được, được, chúng ta đi." Sở Ánh Mộng vội vàng đồng ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play