Động tĩnh ở Phúc Thọ Đường không nhỏ, Bùi thị rất nhanh liền biết được ngọn ngành. Vốn định tự mình qua đó thăm, nhưng Sở Lão phu nhân đã sớm tính trước, phái người tới thông báo Bùi thị không cần cố ý đi lại, chờ trời sáng rồi đi cũng không muộn.
Bùi thị đã được phân phó như vậy, tự nhiên sẽ không ngỗ nghịch với bà. Chỉ là lúc này có chút ngủ không được, liền đẩy tỉnh trượng phu bên cạnh hỏi chàng có biết việc cháu gái bị phong hàn không.
Sở Hằng tự nhiên không biết chuyện này. Thấy phu nhân hỏi, ông rất kinh ngạc: “A Từ bị bệnh? Chuyện khi nào? Suốt dọc đường đi nàng chẳng hề nhắc gì, ta còn tưởng rằng…”
Hôm nay ông còn chưa kịp bước chân vào cửa nhà đã bị người gọi đi. Khi về đến nhà thì trời đã tối. Bùi thị đương nhiên chẳng hỏi han gì. Ai ngờ lại có chuyện như vậy, lúc này có chút oán trách nhìn ông.
Sở Hằng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Ông là một đại nam nhân, vốn đã có nhiều điều bất tiện. Cháu gái giờ đã lớn, không còn thân mật như khi còn nhỏ nữa. Rất nhiều chuyện nàng cũng sẽ không nói với người cậu như ông.
Bùi thị trong lòng đại khái hiểu rõ nguyên do, biết chuyện này cũng không thể trách lên đầu trượng phu. Bèn không nhắc đến chuyện này nữa, ngược lại hỏi những chuyện đã xảy ra ở Bình Giang.
“Cả nhà họ Thẩm kia, thật chẳng phải người!” Sở Hằng nhắc đến chuyện này liền nổi giận. Muội muội và muội phu qua đời vào mùng tám tháng Chạp, khi họ nhận được tin tức đến nơi đã là ngày mười hai tháng Chạp. Linh đường tuy đã dựng, nhưng toàn bộ phủ đệ lộn xộn, ngay cả người chủ sự cũng không có.
Họ hàng Thẩm gia tuy không quá chậm trễ, nhưng cũng không thực sự dụng tâm. Toàn bộ tang sự làm rất qua loa.
Thẩm Nghị của cải phong phú, hậu sự vốn dĩ có thể làm long trọng tề chỉnh, nhưng Thẩm Từ vẫn còn là một hài tử căn bản không hiểu những việc này, vẫn phải dựa vào họ hàng.
Vòng hoa, quan tài, dầu hương, tiền giấy, khách khứa đến phúng viếng, từng việc từng việc đều cần lo liệu.
Họ hàng Thẩm gia đích xác có giúp đỡ, nhưng ai cũng không chịu thiệt. Mua sắm thứ gì cũng phải báo cáo chi phí, bủn xỉn không muốn chi thêm dù chỉ một đồng tiền.
Ai ai cũng nhăm nhe làm sao để tính kế gia sản của Thẩm Nghị…
Nếu không phải ông đến đó, chuyện e rằng còn rắc rối hơn.
“Lúc ta đến, A Từ chỉ có một mình, hốc mắt đỏ bừng quỳ ở linh đường, hóa vàng mã cho cha mẹ. Ta hỏi lý do mới biết, là người nhà họ Thẩm không đồng ý để nàng đỡ linh, hầy…” Sở Hằng chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đó trong lòng liền rất khó chịu.
“Đón A Từ về đây tuy là ý của cha mẹ ta, nhưng cũng là tư tâm của ta. Chỉ là ngày sau sẽ vất vả cho phu nhân.”
Sở Hằng nói đến những điều này, trong lòng cũng có chút áy náy.
Phủ của họ quả thực có tước vị, nhưng phụ mẫu và đại ca đều khỏe mạnh. Ông là con thứ, trừ khi đại ca có mệnh hệ gì, bằng không tước vị này chắc chắn không tới lượt ông.
Đại tẩu theo đại ca đi nhậm chức ở nơi khác, mẫu thân tuổi tác đã cao, mọi việc trong phủ đều do Bùi thị lo liệu. Sở Hằng biết rõ phu nhân vất vả, nhưng Thẩm gia thật sự không phải nơi tốt để ở. Nếu để hài tử ở lại đó, ông yên lòng được sao?
“Nhị gia nói đều đúng!” Bùi thị cười an ủi. “Thẩm gia nếu tình hình là như vậy, đương nhiên không thể để A Từ trở về. A Từ cũng không phải là trẻ con nữa, chăm sóc con bé sẽ không vất vả đâu. Các tỷ muội chúng nó quan hệ luôn tốt đẹp, ngày sau cùng nhau đọc sách, luyện chữ cũng là rất tốt.”
Dựa theo quan hệ của mình và em dâu, bà cũng sẽ không bạc đãi Thẩm Từ. Nhưng làm sao để đối đãi cho đúng chừng mực lại là điều bà rất đắn đo, Bùi thị trong lòng cũng có chút phát sầu.
“Thiếp chỉ sợ chăm sóc không tốt.”
Giọng Bùi thị rất khẽ. Sở Hằng nghe rành mạch, bèn cười mở lời an ủi: “Phu nhân không cần lo lắng. Mấy năm nay, Tu Quân đã được phu nhân chăm sóc vô cùng chu đáo. Đại ca và đại tẩu viết thư về, đều là cảm tạ nàng đó.”
Bùi thị nghĩ thầm trong bụng: Chuyện này sao có thể giống nhau được?
Sở Tu Quân là trưởng tử của đại phòng. Năm đó đại bá đi nhậm chức ở nơi khác, chị dâu theo cùng, nhưng hài tử còn nhỏ mang đi rất bất tiện, huống hồ ông bà nội cũng rất mực không nỡ, nên mới để lại trong nhà.
Tuy bà cũng có giúp đỡ chăm sóc, nhưng người ta có cả cha mẹ lẫn ông bà, việc giáo dưỡng không đè nặng lên vai bà.
Trong khi đó, tình huống của Thẩm Từ rõ ràng lại không phải vậy.
Bà xoa xoa trán, thuận thế dựa vào giường, việc đã đến nước này cũng chỉ đành đi bước nào hay bước ấy.
*
Sáng hôm sau, bữa sáng đương nhiên không thể ra phủ ăn như Sở Tư Di mong muốn. Hai cô bé lo lắng cho Thẩm Từ nên luôn ở bên cạnh nàng, hỏi han ân cần. Nếu không phải thầy dạy học trong phủ đã đến, các nàng căn bản không muốn rời đi.
Thẩm Từ sốt cả nửa đêm, sau khi uống thuốc đã khỏe hơn nhiều. Chỉ là bị bệnh một trận nên thân thể còn suy yếu, chưa thể khỏe lại hoàn toàn nhanh như vậy. Sở Lão phu nhân liền lệnh bắt buộc nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt, chờ khi thân thể khỏe hẳn rồi mới theo các tỷ muội cùng đi đọc sách.
Thẩm Từ đương nhiên đồng ý.
Chỉ là tâm tình còn có chút trầm trọng. Rõ ràng hôm qua nàng cảm thấy mình đã tốt hơn nhiều, sao bỗng nhiên lại thành ra thế này? Nàng không muốn thêm phiền toái cho tổ mẫu và mọi người, nhưng dường như không như ý muốn.
Sở Lão phu nhân nhìn ra Thẩm Từ lộ vẻ khó xử. Vừa định nói gì đó, nào ngờ lúc này Thu Diệp đã bưng thuốc vừa sắc xong lên. Bà liền nhìn Thẩm Từ mặt không đổi sắc nhận lấy chén thuốc và không chút do dự uống cạn.
Sở Lão phu nhân vốn định sai người đi lấy mứt hoa quả tới, lời này còn vướng lại trong cổ họng, đã thấy Thẩm Từ uống xong thuốc rồi, lại còn ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
Sở Lão phu nhân trong lòng có chút không được thoải mái.
Bảo Thẩm Từ nghỉ ngơi cho tốt, rồi rời khỏi đông sương phòng.
Khang ma ma thấy Sở Lão phu nhân sắc mặt không tốt, trong lòng có chút thấp thỏm: “Lão phu nhân người làm sao vậy? Đại phu nói bệnh phong hàn của Thẩm cô nương không sao đâu, sẽ rất nhanh khỏe lại thôi.”
“Đại phu y thuật cao minh, nha đầu Thẩm hiện giờ lại chịu ngoan ngoãn hợp tác, chẳng mấy ngày nữa chắc chắn khỏi hẳn.” Sở Lão phu nhân nói một đằng nghĩ một nẻo. Không ai lại không thích một hài tử ngoan ngoãn nghe lời cả, nhưng Sở Lão phu nhân từ trước tới nay thấy ngoại tôn nữ lại không phải như vậy.
Lão phu nhân vốn định giữ lời nói trong lòng, nhưng cuối cùng không nhịn được: “Ngày trước con bé uống thuốc, suýt nữa làm lật tung cả phủ! Vân Nương (mẹ Thẩm Từ) dỗ thế nào cũng không ăn thua. Ngay cả ông ngoại và ta thay phiên nhau lừa dỗ cũng không làm nên chuyện gì… Giờ lại… Chẳng lẽ là vì chuyện của Vân Nương, con bé mới đổi tính đổi nết?”
Đột ngột gặp biến cố, tính tình tự nhiên sẽ không còn như trước nữa.
Khang ma ma trong lòng cũng có suy tính riêng, nhưng lời nói ra tất cả đều là khuyên giải an ủi: “Lão phu nhân chẳng cần phải đa tâm. Lúc đó Thẩm cô nương cùng Đại cô nãi trở về mới bao lớn? Hài tử vài tuổi uống thuốc đương nhiên là cần người dỗ dành. Cô nương giờ đã lớn, tự nhiên sẽ không như trước nữa.”
“Thật vậy chăng?”
“Nô tỳ lừa ngài làm gì ạ? Cô nương không còn nhỏ nữa. Lại qua hai năm cập kê, sau đó sẽ gả chồng. Đại cô nãi tự nhiên sẽ không còn sủng nịch như trước nữa.” Khang ma ma nói những lời này đa số là suy đoán, nhưng vì để trấn an Lão phu nhân, dù chỉ ba phần thật bà cũng phải nói thành bảy tám phần thật.
“Nô tỳ biết ngài lo lắng cho Thẩm cô nương. Nô tỳ mạo muội khuyên ngài một câu. Cô nương ở tuổi này tâm tư mẫn cảm. Ngài càng để ý đến, chỉ sợ nàng càng không tự nhiên.”
Khang ma ma khuyên vài câu. Sở Lão phu nhân không phải là một lão bà cố chấp, cũng nghe lọt tai.
Thẩm Từ không biết tâm tư tổ mẫu. Nàng chỉ hy vọng bệnh phong hàn có thể mau chóng khỏi hẳn. Dù không ngủ được cũng cố gắng ép mình nghỉ ngơi cho tốt.
Hai anh em Sở Tu Quân và Sở Cảnh Trừng vẫn ở tuổi đi học. Họ không giống hai muội muội, có thể sớm mời phu tử về nhà để học. Chỉ là hôm nay hơi chậm một chút. Lúc họ tới, Bùi Hành đã ở đó rồi, ngay cả phu tử cũng đã đến. Thấy hai người họ đến muộn, ông lập tức lộ vẻ không vui.
Hai người nhanh chóng về chỗ ngồi, chẳng dám nói gì.
Đợi đến khi phu tử rời đi, hai người mới tiến lại gần xin lỗi Bùi Hành về chuyện hôm qua.
“Không sao, thư quán lúc nào đi cũng được mà.” Bùi Hành cũng không để ý những chuyện này. Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì gấp gáp.
“Thế thì chọn ngày chi bằng nhằm ngày. Biểu ca, sao không đi hôm nay luôn?” Sở Cảnh Trừng mở lời đề nghị.
Hai người còn lại (Sở Tu Quân và Bùi Hành) đương nhiên không có ý kiến gì. Tan học liền cùng hướng tới thư quán. Sở Tu Quân nhớ tới chuyện hôm qua tổ mẫu đề cập việc cho Thẩm Từ cùng hai muội muội cùng đi học, hắn liền để tâm.
Giấy và bút mực trong phủ chắc chắn sẽ chuẩn bị, nhưng khi Tư Di và các nàng đi học, bà đều đích thân đưa đi. A Từ đến đây cũng không thể phân biệt đối xừ.
Sở Tu Quân liền cùng đệ đệ bàn bạc để mua cho Thẩm Từ thứ tốt hơn. Sở Cảnh Trừng vui vẻ đồng ý, chỉ là hắn từ trước đến nay không kiên nhẫn với việc lựa chọn mấy thứ này. Tự mình chọn cho mình còn được, giờ chọn cho biểu muội, nếu chọn không tốt chẳng phải là mang tội sao?
Liền đẩy việc này cho huynh trưởng: “Đệ đi mua chút đồ ăn vặt cho các muội muội đây. Ca ở lại đây chọn cho tốt nhé. Tiền bạc hai chúng ta mỗi người một nửa.”
Sở Tu Quân muốn gọi cũng không kịp, chỉ đành mặc kệ hắn đi. Bùi Hành lúc nãy ngồi cách xa, vẫn chưa nghe thấy hai người nói chuyện. Hoàn hồn lại thấy Sở Cảnh Trừng chạy xa, liền thuận miệng hỏi một câu: “Tên đó lại định đi đâu thế?”
“Biểu muội bị phong hàn. Hôm qua trong phủ có mời đại phu. Sáng sớm đệ đi thỉnh an tổ mẫu thấy nha hoàn đang sắc thuốc dưới hành lang. Cách rất xa đã ngửi thấy mùi thuốc, từ trước tới nay thuốc rất đắng.” Sở Tu Quân nhớ lại những chuyện này cũng thấy đau đầu: “Đệ đệ nhớ tới lúc trước Tư Di nói mứt hoa quả ở Vô Song Trai rất ngon, liền bảo muốn mua một ít về.”
Sở Tu Quân nhắc đến biểu muội nào, Bùi Hành đã biết. Chuyện nhà người khác hắn không tiện xen vào, chỉ là Sở Tu Quân nguyện ý nói chuyện với hắn, Bùi Hành cũng để tâm, bèn đơn giản gợi ý một câu:
“Điểm tâm ở Song Nguyệt Lâu cũng rất ngon. Bùi Xu bị bệnh không có khẩu vị cũng chỉ nuốt trôi điểm tâm ở Song Nguyệt Lâu.”
Sở Tu Quân lập tức cảm ơn. Nhưng điểm tâm ở Song Nguyệt Lâu nhiều loại như vậy cũng không biết biểu ca nói loại nào, liền nhờ Bùi Hành đi cùng một chuyến.
Song Nguyệt Lâu hơi xa, Bùi Hành không hứng thú cố ý đi lại. Hắn cũng chẳng phải người nhiệt tình gì. “Nếu không chắc nên chọn loại nào, cứ mua mỗi loại một ít là được.”
Sở Tu Quân: “……”
Là hắn suy nghĩ nhiều rồi. Lẽ ra nên sớm biết biểu ca sẽ không đi cùng họ.
Sở Tu Quân không nói gì nữa, chuyên tâm lựa chọn bút, mực, giấy, nghiên. Nghiên mực thật ra thì tàm tạm là được rồi, nhưng Sở Tu Quân muốn tặng cho Thẩm Từ, đương nhiên phải kiên nhẫn lựa chọn. Nghiên mực con gái dùng phần lớn đều tinh xảo nhỏ nhắn. Sở Tu Quân lựa đi lựa lại, cuối cùng chọn một chiếc nghiên mực màu hồng phấn.
Con gái có thích màu này không, Sở Tu Quân cũng không rõ.
Nhưng Bùi Hành chắc chắn là không thích.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc nghiên mực đó hồi lâu, tựa hồ muốn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được: “Biểu muội của đệ, thích cái này sao?”
“…Vâng.” Sở Tu Quân kỳ thật cũng không chắc lắm. Hắn cũng không biết vì sao mình lại đồng ý. Đại khái là vì chiếc nghiên mực này do chính mình chọn, Sở Tu Quân không muốn bị người khác nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình.
Bùi Hành hoàn toàn không biết biểu đệ trong lòng có những suy nghĩ quanh co lòng vòng như vậy. Hỏi xong một câu liền thu hồi ánh mắt.
Hắn tuy cảm thấy màu của chiếc nghiên mực kia kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì. Nghĩ thầm có lẽ phẩm vị của con gái là như vậy.
Chỉ cần người sử dụng thích là được.