Lục Tự chỉ nói với cô một câu “chúc ngủ ngon” rồi rời khỏi phòng.
Lê Hoan đã thuận lợi giải quyết tình địch chỉ trong một lần, nhưng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ… quá mức suôn sẻ thì phải?
Mãi đến khi Bạch Lê nhắc cô một câu: “Hắn không trách cô.”
Vậy thì sao??
Lê Hoan trừng mắt nhìn hệ thống như muốn nói “nói chuyện cho rõ ràng vào”: “Vậy là bản thân Lục Tự vốn chẳng hề hứng thú với người phụ nữ kia, đang định từ chối thì lại bị cô vô tình ‘giúp’ một tay từ chối giùm, đúng lúc đỡ phải bịa lý do. Nếu không thì với tính cách của hắn, không chừng sẽ cắt chân cô đem đi làm vật trưng bày luôn ấy.”
“Vậy tức là chuyện ta làm là thừa thãi?”
Thấy Lê Hoan cười càng lúc càng mị hoặc, Bạch Lê biết ngay cô nổi giận rồi, vội vàng chọt chọt ngón tay giải thích: “Cũng không phải, ít nhất cũng khiến người phụ nữ đó từ bỏ ý định, hoàn toàn hết hi vọng! Sau này sẽ không còn đến quấy nhiễu nữa, nên tiểu Hoan cô vẫn rất giỏi đó nha~”
Lê Hoan lười biếng tựa người vào ghế sô pha, đầu ngón tay quấn lấy mấy lọn tóc, hỏi một câu mang tính then chốt.
Từ trước đến giờ, thời gian cô tiếp xúc với Lục Tự không nhiều, tổng cộng chỉ có hai ba lần, nhưng cô vẫn muốn biết độ hảo cảm của hắn dành cho mình là bao nhiêu.
Bạch Lê chống cằm, giả vờ suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Mức độ hảo cảm của mục tiêu tính đến hiện tại là… 0.”
Tạ ơn trời đất, không phải số âm.
Lê Hoan vẫn còn kiên cường, chưa đến mức sụp đổ tâm lý.
Ai bảo cô đụng trúng một tên biến thái thẳng nam chính hiệu, ba mươi sáu kế sắp dùng hết mà người ta vẫn không lay chuyển dù chỉ một chút. Cô bắt đầu có chút hoài niệm những ngày tháng trước kia, chỉ cần ngồi ăn chờ chết, lâu lâu giở vài mánh khóe nhỏ là nam chính đã mê đến chết đi sống lại.
…
Hôm sau, lúc Lục Tự đi làm, Lê Hoan ngủ một mạch tới tận trưa mới dậy.
Vừa mới ra khỏi phòng, người giúp việc đã đưa cho cô một gói hàng.
Nói là chuyển phát nhanh gửi đến, người ký nhận là cô, địa chỉ cũng đúng nên đã ký nhận thay.
Nhưng Lê Hoan đâu có mua gì online, hơn nữa cũng chẳng có ai rảnh rỗi gửi quà cho một người vừa mới ra tù như cô chứ?
Cô hơi nghi hoặc nhận lấy, bên cạnh, Mạc Lị đi ngang qua, nói: “Hoan Hoan, có khi nào là anh cậu muốn tạo bất ngờ cho cậu không?”
Lê Hoan nghĩ ngợi, thấy cũng có khả năng. Nhưng nếu là Lục Tự gửi… thì đó không phải là bất ngờ mà là kinh hoàng.
Trong lòng cô lập tức bao trùm một tầng hàn ý với thứ bên trong gói hàng.
Cô bảo Mạc Lị cùng mình vào phòng mở gói hàng ra—
Bên trong là một ngón tay đầy máu, còn có một nhãn cầu.
Lê Hoan cố nén cơn buồn nôn, vì đã chuẩn bị tâm lý nên không đến nỗi quá thảm, nhưng kế tiếp lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Mạc Lị, lập tức khiến cả đám người giúp việc chạy tới.
“Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đem cái gói hàng này xử lý đi.” Lê Hoan trấn an Mạc Lị vài câu, sau đó bình tĩnh ra lệnh.
Đám người giúp việc cũng xem cô như nữ chủ nhân, mặt mày tái mét mà đem gói hàng máu me kia đi xử lý. “Rốt cuộc là ai mà chơi ác vậy, có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần, sau này mấy thứ như vậy thì đừng nhận nữa.” Lê Hoan mím môi, trong lòng nghĩ: báo cảnh sát à, bắt luôn ông chủ của các người chắc?
Tên biến thái đó chính là chủ của căn nhà này đấy!
Cô thật sự không ngờ Lục Tự lại dùng cách này để cảnh cáo cô. Lần này là ngón tay và nhãn cầu giả, nhưng lần sau… có khi sẽ là chính cô?
Lê Hoan không khỏi lên tiếng hỏi trong đầu: “Lục Tự rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Có phải loại người thích đùa giỡn với con mồi, càng thấy con mồi sợ hãi thì càng kích thích không?”
Bạch Lê chẳng cần tra tài liệu, uể oải chu môi đáp: “Đúng thế, dù sao Lục Tự cũng là tên biến thái mà.”
Nghĩ tới đây, Lê Hoan khẽ vuốt chiếc khuyên tai bạc bên tai, khóe môi cong lên, tựa như cười mà không phải cười.
Lục Tự không có hứng thú với thân thể phụ nữ, cho dù có thì cũng là kiểu cạn tình tuyệt ái— cô nghĩ ra cách chơi tên anh trai biến thái này rồi…