Buổi tối khi Lục Tự trở về, người giúp việc đã kể lại chuyện xảy ra ban sáng, nhưng hắn hoàn toàn không nhắc đến nửa câu, mặt không đổi sắc.

Trong lúc ăn cơm, Lê Hoan giả vờ hoảng hốt nói với hắn: “Anh à, em sợ lắm. Hôm nay có người ẩn danh gửi cho em gói hàng máu me như thế, có khi nào là một tên biến thái không?”

Kỳ thực cô đang mượn chuyện nói bóng nói gió, ám chỉ chính hắn là tên biến thái đó.

Lục Tự ngẩng đầu, ánh mắt như có suy nghĩ, bàn tay thon dài như cành mai nhẹ nhàng rút ra một điếu thuốc, “Ai mà biết được trước đây em đắc tội với ai.”

Có khoảnh khắc Lê Hoan thật sự nghĩ chuyện này không liên quan đến hắn, bởi biểu cảm trầm ngâm đó quá mức chân thật.

Cô cũng phối hợp giả vờ nghĩ ngợi, rồi mím môi khẽ nói: “Em… nghĩ không ra.”

Không biết bao lâu sau, Lục Tự ngạo mạn cầm bật lửa xoay xoay vài vòng, đôi môi mỏng quyến rũ hơi hé, nói khẽ: “Có lẽ là nhà họ Hứa.”

Họ Hứa? Ai?

Lê Hoan suýt nữa buột miệng hỏi ra, Tiểu Bạch lập tức ngăn cô lại: Hứa Dật chính là cậu trai năm xưa khiến cô bị Lục Tự hãm hại phải ngồi tù. Hồi đó Hứa Dật bị người ta đẩy ngã từ trên lầu ở trường học, Lục Tự cung cấp nhân chứng buộc tội cô cố ý đẩy người, tuy nhiên vì lúc đó cô chưa đủ mười tám tuổi nên tòa án chỉ xử năm năm tù, sau đó còn được giảm án và thả ra sớm.

Thì ra là vậy.

 Lê Hoan suýt nữa để lộ sơ hở, ánh mắt thu lại, “Nhưng Hứa Dật đã chết một năm rồi mà.”

“Còn có ba mẹ cậu ta nữa. Nghĩ thử xem, một đứa con trai duy nhất bị hại chết, mà hung thủ chỉ ngồi tù có một năm đã được ra, trong lòng họ đương nhiên sẽ oán hận. Nếu không vì thù sâu hận nặng, ai lại gửi cho em thứ như thế ngay khi em vừa ra tù?”

Lê Hoan đột nhiên có cảm giác, phải chăng hắn cố tình để cô được giảm án, để rồi bị nhà họ Hứa báo thù?

Cô đè nén nghi ngờ trong lòng, bước đến kéo vạt áo hắn, run rẩy tái nhợt, “Anh à… em sợ…”

Nghe giọng cô run run đầy bất lực, ánh mắt Lục Tự sâu hun hút, môi mỏng cong lên, nở nụ cười âm hiểm như nhiễm máu: “Sợ cái gì?”

Sợ bị anh – đồ biến thái – chơi đến chết đấy!

Lê Hoan cắn môi đến bật máu, khuôn mặt trắng bệch, “Người ngay không sợ ma gõ cửa, tuy em không hại chết Hứa Dật, nhưng ba mẹ cậu ấy nhất định sẽ nghĩ em nên chôn cùng con trai họ… Họ chắc chắn sẽ tìm đến em báo thù…”

Nhìn cánh môi cô khẽ hé, đầu lưỡi đỏ hồng vương chút máu tươi.

Con ngươi Lục Tự lập tức tối sầm lại, ánh mắt dán chặt vào môi cô, đưa tay lạnh lùng vuốt qua vết máu, ngón tay nóng rực. Hắn trầm giọng cười khẽ: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Câu này hắn nói với giọng đặc biệt lạnh lẽo rợn người.

Chính vì có anh ở đây mới đáng sợ đấy! 

Lê Hoan ngước mắt lên, ánh mắt ngây thơ như nai con, “Thật sao? Anh sẽ bảo vệ em?”

“Ừ.” Lục Tự như dùng cả người mình để thấm máu nhuộm lên người cô.

Nghe vậy, Lê Hoan như thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ kiễng chân, nhẹ nhàng chạm môi lên môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Anh à, có anh bên cạnh, thật tốt…”

Lục Tứ bị vị máu mê hoặc, liếm môi chỗ cô vừa hôn, vị tanh nồng khiến hắn như có dòng điện chạy dọc người, ham muốn mãnh liệt lập tức nuốt chửng lý trí. Hắn khàn giọng gọi: “Lê Hoan.”

“Hửm?” Lê Hoan giả vờ ngơ ngác chớp mắt.

Ngay giây sau, cằm cô bị hắn bóp chặt, đầu ngón tay mạnh bạo ấn lên môi đã bị cắn rách của cô, máu tươi rỉ ra theo động tác của hắn, nhỏ từng giọt theo ngón tay.

“Bé ngoan, há miệng ra.”

Lê Hoan như không cảm thấy đau, hắn thích máu, vậy cô cứ xem hắn là kẻ nghiện SM đi, chiều theo hắn là được.

“Anh à… nhẹ thôi…”

Chỉ còn một milimet giữa đôi môi, hơi thở mạnh mẽ nam tính khiến Lê Hoan non nớt khép chặt đôi mắt…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play