So với Thái Y Viện, nơi Hứa Vân Thanh hay lui tới để làm mới mình thực ra lại là cửa Ngự Thiện Phòng.

Dù sao Thái Y Viện nhiều lắm cũng chỉ như ký túc xá, với khối lượng công việc 996 của y thì cũng chỉ tối mịt mới về một lần. Nhưng Ngự Thiện Phòng thì khác, một ngày ba bữa, Hứa Vân Thanh bữa nào cũng có mặt, còn đặc biệt thích ngồi xổm ở cửa tán gẫu chuyện nhà với đám cung nữ thái giám.

Suy cho cùng đều là nhân vật phụ, mọi người rất có chủ đề chung.

Hôm nay Hứa Vân Thanh mang đến cho mấy nữ đầu bếp là những chiếc túi thơm nhỏ. Mùa hè nhiều muỗi, Hứa Vân Thanh cố ý bỏ thêm thảo dược đuổi muỗi vào túi thơm.

Mấy nữ đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng cực kỳ quý mến cậu thái y nhỏ bé ngày nào cũng mang đồ thủ công đến cho mình này, cười đến không thấy cả mắt, bưng cho y một đĩa cá hầm ớt.

Cá sông mới vớt lên làm kiểu gì cũng ngon. Gừng băm thái sợi mỏng, thêm chút hành lá rắc lên mình con cá đã nấu chín. Không nêm nếm quá nhiều gia vị, giữ lại trọn vẹn vị tươi ngon vốn có của nguyên liệu.

Thịt cá tươi rói chỉ cần gắp đũa là tự động tách khỏi xương, trắng nõn như ngọc, mềm mịn ngọt ngào, ăn cùng cơm trắng nóng hổi, chỉ một miếng mà khóe miệng Hứa Vân Thanh đã không kìm được mà chảy ra giọt nước mắt hạnh phúc.

Nhưng người cảm thấy cơm này ngon hiển nhiên không chỉ có mình y.

Meo ô ——

Tiếng kêu nhỏ xíu vang lên. Cảm giác được vạt áo mình bị cọ cọ, Hứa Vân Thanh cúi đầu, thấy một cái đầu màu vàng cam đang cố sức dúi vào lòng mình, một đôi vuốt lông xù màu cam vừa vặn đạp lên đầu gối y.

Hứa Vân Thanh thầm reo lên trong lòng.

Tuyệt vời! Là mèo con.

Chú mèo con màu vàng kem cào cào móng vuốt, cái mũi nhỏ khụt khịt ngửi đông ngửi tây, vừa nhìn là biết bị mùi cá này làm cho mê mẩn. Hứa Vân Thanh quyết đoán chia nửa con cá ra trước mặt mèo con. Mèo con chóp chép miệng, ăn kêu meo meo meo.

Rất nhanh nửa con cá đã bị mèo con chén sạch. Mèo con hếch mũi, ăn xong cũng không chạy đi đâu, rất có “mèo đức” mà cọ vào tay áo Hứa Vân Thanh tiếp tục làm nũng.

Hứa Vân Thanh xoa xoa đầu mèo con, đột nhiên nhớ đến chú mèo đen lang thang mà y quen biết trước khi xuyên không.

Chú mèo đen đó tính tình cổ quái lạnh lùng, bị những con mèo khác xa lánh. Hứa Vân Thanh chỉ thỉnh thoảng lắm mới gặp được nó ở con hẻm nhỏ bên ngoài bệnh viện. Nhưng dù có chạm mặt, nó cũng chỉ kêu một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, rất đề phòng và cảnh giác với con người. Thỉnh thoảng nó cọ cọ một cái cũng đủ làm Hứa Vân Thanh mừng như bắt được vàng cả buổi.

Sau này, chân trước của chú mèo lang thang đó bị thương. Y tan làm về thấy chú mèo con đáng thương ngã ở đầu hẻm, liền mang nó về băng bó, rồi cứ thế mà nuôi trong nhà. Chú mèo con lạnh lùng sau khi được y nhận nuôi thì thay đổi tính nết, ngày nào cũng phải cọ vào người y kêu meo meo meo.

Rất lâu sau, Hứa Vân Thanh mới phát hiện ra thực ra đầu hẻm bệnh viện có rất nhiều mèo. Sở dĩ Hứa Vân Thanh chỉ nhìn thấy một mình nó, là vì chú mèo đen này lần nào cũng sẽ đánh đuổi hết những con mèo khác đi trước khi y tan làm. Y cứ ngỡ nó là một đứa bé đáng thương, nhưng thực tế lại là một con mèo trùm xã hội đen. Mà tất cả những điều đó chẳng qua chỉ là mánh khóe nhỏ của nó để đùa giỡn con người thôi, thực ra là một con mèo siêu cấp nhiều mưu mẹo.

.....…

“Này.”

Lời mở đầu quen thuộc. Hứa Vân Thanh hoàn hồn, cả người cứng đờ, quay đầu lại quả nhiên thấy Tam hoàng tử.

Người mà y không muốn gặp nhất hiện giờ chính là Tam hoàng tử. Dù chuyện Tam hoàng tử rơi xuống nước không phải do y làm, nhưng không chừng hắn ta sẽ đổ tội này lên đầu y.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Hứa Vân Thanh không chạy trốn nữa. Y khúm núm người, hành lễ với Tam hoàng tử: “Tam, Tam điện hạ.”

Chú mèo con màu cam cũng ngẩng đầu lên theo, dáng vẻ vừa cảnh giác lại vừa chột dạ giống hệt Hứa Vân Thanh.

“Run cái gì?” Tam hoàng tử bị bộ dạng của một người một mèo làm cho bật cười, “Sợ ta đến thế sao?”

Chú mèo con màu cam chỉ cảnh giác được vài giây, rồi bắt đầu quấn lấy Tam hoàng tử kêu meo meo meo.

Lúc này Hứa Vân Thanh mới phát hiện, hôm nay trên tay Tam hoàng tử còn xách một chiếc hộp đựng thức ăn, trông không giống như đến để tìm y tính sổ.

Chú mèo con màu cam cọ cọ vào chân Tam hoàng tử. Tam hoàng tử liếc nhìn nó rồi mở hộp thức ăn ra, bên trong bất ngờ có vài con cá khô nhỏ, rõ ràng là cố ý chuẩn bị cho mèo con.

Con mèo này quả thực không phụ màu lông của mình, vừa mới ăn nửa con cá của Hứa Vân Thanh, bây giờ lại có thể ăn từng con cá khô nhỏ từ tay Tam hoàng tử, ăn ngon lành cực kỳ.

Hứa Vân Thanh nhìn Tam hoàng tử với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Loại người căn bản không coi kẻ dưới ra gì này, vậy mà lại đối xử tốt với động vật nhỏ như vậy.

Vẻ mặt của Hứa Vân Thanh rất dễ đoán. Tam hoàng tử nhướng mày nói: “Con mèo này là ta nuôi.”

Hứa Vân Thanh càng thêm sững sờ.

Tên này vậy mà còn có lòng tốt như vậy.

“Sợ trong cung có người hạ độc hoàng tử, cho nên mới nuôi vài con mèo, con chó, dùng để thử thức ăn trước.” Tam hoàng tử ngồi xổm xuống vuốt ve bụng chú mèo con màu cam, nhưng lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng, “Lũ súc sinh này sớm muộn gì cũng phải chết, nếu trước khi chết còn chưa được nhìn thấy mặt trời bên ngoài, thì cũng tội nghiệp quá.”

Mèo con không biết ý đồ xấu xa của Tam hoàng tử, nó ăn xong cá khô, được Tam hoàng tử vuốt ve rất thoải mái, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ.

Tam hoàng tử quay đầu nhìn Hứa Vân Thanh, nụ cười đầy ẩn ý: “Điểm này, ngươi không phải nên rất rõ ràng sao?”

Quả thực đúng như vậy, cách đây không lâu, tên khốn này còn từng đích danh bắt y phải hạ độc.

Không thể nào tố cáo hành vi phạm tội ngay trước mặt người ta được, Hứa Vân Thanh ấp úng: “Ừm… Vâng… Dạ.”

“Chỉ là để xác nhận một suy đoán mà thôi.” Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Hứa Vân Thanh.

Hứa Vân Thanh: “Hả? Suy đoán gì?”

“Ví như nói… thuốc ta đưa cho ngươi lần trước, có phải không chỉ có một phần không. Có phải còn có người khác đã đưa cho ngươi không?”

Hứa Vân Thanh bị hỏi bất ngờ, sợ đến mức hơi quay mặt đi chỗ khác.

Nhưng phản ứng này đã chứng thực suy đoán của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử tiếp tục truy hỏi: “Là ai? Còn ai đã đưa thuốc cho ngươi.”

Còn có lão hoàng đế và Hoàng hậu.

Hứa Vân Thanh lại không ngốc, đương nhiên không thể nào vạch mặt sếp tổng và sếp phó của mình được, dứt khoát giữ im lặng.

“Sợ đến thế kia à, miệng lưỡi cũng kín gớm.” Tam hoàng tử ghé sát vào Hứa Vân Thanh, một tay nắm lấy tay y, “Ngươi là người của ai?”

Hứa Vân Thanh đau quá, khẽ kêu lên một tiếng.

Cổ tay lúc nâng lên, ống tay áo rộng thùng thình tự nhiên rũ xuống khuỷu tay, để lộ ra cổ tay thon nhỏ của Hứa Vân Thanh.

Trên cổ tay có một vệt bầm xanh tím, là dấu vết do tướng quân nắm chặt cổ tay y lần trước để lại. Da y mỏng nên vết bầm trông càng thêm đáng sợ. Nhưng ngày thường có quần áo che đi, Hứa Vân Thanh cũng không để ý đến chỗ này. Lúc này bị Tam hoàng tử nắm lại, Hứa Vân Thanh mới cảm nhận được cảm giác đau nhói đó.

Tam hoàng tử cúi đầu xuống, nhìn rõ vết bầm trên tay y, đồng tử vì kích thích mà giãn ra.

Đau, đau, đau đau đau đau đau!

Nhưng Tam hoàng tử căn bản không có ý định buông tay. Hắn thậm chí còn cố ý đưa tay ra, dùng sức day day lên vết bầm đó, thích thú nhìn Hứa Vân Thanh vì đau đớn mà hơi co rúm người lại: “Ngươi tuổi còn trẻ, chắc hẳn không thể nào dựa vào năng lực của mình mà leo lên được vị trí này. Ngươi dựa vào cái gì?”

Xuất hiện rồi.

Câu hỏi kinh điển khi gây sự với bác sĩ.

Bác sĩ nào từng ngồi phòng khám chắc hẳn đều đã trải qua khoảnh khắc đen tối như vậy.

—— “Anh không bị hói, làm sao chúng tôi tin tưởng anh được.”

—— “Trẻ như vậy, vừa nhìn là biết y thuật không ra gì.”

—— “Cậu là thực tập sinh phải không, vừa nhìn là biết không biết khám bệnh, mau gọi thầy của cậu ra đây.”

Bên này, Tam hoàng tử vẫn tiếp tục nói: “Ngươi làm sao mà trở thành ngự y được? Dựa vào thực lực thì chắc chắn không được rồi, là dựa vào thân thể của ngươi để leo lên sao? Hậu phi của ta, chắc hẳn không ai dám làm chuyện như vậy. Là công chúa hay hoàng tử? Hay là, ta phải gọi ngươi một tiếng dì nhỏ?”

Không chết trong im lặng, thì sẽ bùng nổ trong im lặng.

Chuyên môn bị nghi ngờ, Hứa Vân Thanh cuối cùng cũng tích đủ cơn giận từ những lời của Tam hoàng tử, bùng nổ nho nhỏ một chút: “Vậy ngươi báo công an đi.”

Tam hoàng tử nhíu mày, có chút khó hiểu.

Nhớ ra bên này không có công an, Hứa Vân Thanh sửa lại lời nói của mình: “Ngươi có bản lĩnh thì báo lên trung ương đi.”

Tốt nhất là báo thẳng lên mặt lão hoàng đế.

Dám đặt điều về lão hoàng đế, xem lão hoàng đế có đánh chết ngươi không.

Lúc này Tam hoàng tử cuối cùng cũng nhận ra Hứa Vân Thanh đang tức giận, có chút mới lạ: “Ngươi giận à?”

“Tại sao ngươi lại giận, có phải vì ta hỏi chủ nhân của ngươi là ai, ngươi vì bảo vệ hắn, cho nên mới nổi giận với ta không?”

A a a a a a, sao chó lại biết nói tiếng người thế.

Hứa Vân Thanh cười nhạt: “Ta là người kế thừa của chủ nghĩa xã hội, ta là chủ nhân của chính mình.”

Chui xuống đất đi, đồ chó phong kiến tàn dư.

Mắt Tam hoàng tử hơi mở to.

Nhân lúc Tam hoàng tử thất thần, Hứa Vân Thanh nhanh chóng rút tay về, quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Chửi xong rồi chạy thật là kích thích.

Giọng Tam hoàng tử vang lên từ phía sau, mang theo chút dò xét và thích thú: “An phận thủ thường là chuyện tốt, nhưng thái y à, ta rất tò mò, ngươi có thể duy trì được bao lâu.”

Lại là một đêm trăng sao lãng đãng.

Hứa Vân Thanh cúi gằm đầu, đội vầng trăng tròn trên đỉnh đầu mà từ từ bước đi, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút ủ rũ.

Lúc trước vì nhất thời nóng giận mà chửi bới Tam hoàng tử, đợi sau khi đi rồi y mới muộn màng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Hứa Vân Thanh cứ mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đó, đi khám bệnh một vòng, rồi lại viết ý kiến chẩn đoán suốt bốn canh giờ, sau đó lại đi khám bệnh một vòng nữa, cuối cùng đến báo cáo với cấp trên, cũng chính là hoàng đế, sau một hồi bị gây khó dễ mới kết thúc công việc hôm nay.

Đủ rồi, nghe kiểu gì cũng thấy thảm.

Hứa Vân Thanh nhớ lại cảnh tượng ban ngày, cảm thấy sâu sắc rằng hình tượng của mình trước mặt Tam hoàng tử là: má trái viết “ta đang tìm đường chết”, má phải viết “ta không muốn sống nữa”.

Làm sao bây giờ, ngày mai có bị tính sổ không, tối nay về Thái Y Viện rồi có nên viết di thư không.

Kiếm miếng cơm sao mà khó khăn quá, làm một nhân vật phụ thái y nhỏ bé sao mà khổ sở thế này.

Hứa Vân Thanh cảm thấy sống mũi cay cay.

Y rõ ràng, chỉ muốn sống sót mà thôi…

Gió đêm hiu hiu thổi, mùi hương phong lan quen thuộc thoang thoảng bay đến đầu mũi. Hứa Vân Thanh theo mùi hương ngước mắt lên, thoáng thấy bóng người quen thuộc đang dựa vào gốc cây.

Tiếng bước chân truyền đến. Vì thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác của Dung Dịch nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Hắn nghe ra tiếng bước chân của tiểu thái y kia, cùng với mùi hương dược thảo thoang thoảng tỏa ra từ người tiểu thái y.

Dung Dịch cả người ẩn mình trong bóng cây, giọng nói lãnh đạm không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Ngươi…”

Những đốm sáng đom đóm điểm xuyết màn đêm tĩnh lặng sâu thẳm. Trong làn hương thoang thoảng, bóng dáng thiếu niên như cánh bướm đột nhiên xuất hiện, lướt qua trước mắt tạo thành một cơn gió se lạnh, ngay sau đó, trước người liền có thêm một chút sức nặng.

Dù không nhìn thấy, Dung Dịch vẫn theo bản năng hơi cúi đầu. Thân hình ấm áp mềm mại áp sát vào người hắn, vóc dáng cũng nhỏ bé, chỉ vừa đủ chạm đến ngực hắn.

“Hu hu hu, hu hu hu hu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play