Ngoài cửa sổ, tuyết bay lất phất, trời u ám, gió thổi vù vù. Ấy vậy mà ở cái đất Thượng Hải này, dân tình vẫn vội vội vàng vàng. Nhiều nhất là lạnh quá thì tạt ngang mua ly cacao nóng rồi đi tiếp, vô quán chưa tới 1 phút là đã ra, hoặc nhảy lên tàu điện ngầm, hoặc gọi taxi.

Còn giờ này, Hứa Tinh Kiều ngồi trên ghế, lặng lẽ chờ tin tức bắt đầu lan.

Tầm 4 giờ chiều, điện thoại reo.

Trên màn hình hiện lên tên Tiêu Hân Duyệt. Giọng cậu ta ấm áp, quan tâm hỏi:

- “Hứa ca, anh tìm được chỗ ở chưa?”

Hứa Tinh Kiều: “Chưa. Hai hôm trước tôi lượn quanh mà chẳng tìm được căn thuê nào rẻ. Hôm qua mặt dày đi thương lượng với chủ nhà, rốt cuộc cũng trụ được. Nhà thì như ổ chuột, dọn mãi không xong. Vui ghê, lúc này chỉ có mỗi cậu còn nhớ tới tôi. Sao, công ty có sắp ai dẫn cậu chưa?”

Tiêu Hân Duyệt trong lòng thì khinh thường, miệng lại nhẹ nhàng lễ độ:

- “Hứa ca, công ty sắp cho em theo Triệu Hiểu Bân.”

Hứa Tinh Kiều nghe xong, tỏ vẻ vui mừng thật lòng:

- “Vậy thì tốt quá rồi! Triệu ca là một trong hai người đại diện hàng top của chi nhánh Thiên Thịnh ở Thượng Hải. Có anh ấy dẫn dắt, cậu chắc chắn sẽ nổi. Tôi chúc mừng trước. Cậu là hạt giống có tiềm năng, phải cố gắng nhé. À, Triệu ca có sắp tài nguyên gì cho cậu chưa?”

Tiêu Hân Duyệt thấy Hứa Tinh Kiều tuy hơi “quê mùa”, nhưng nói chuyện cũng ngọt tai, liền mỉm cười:

- “Triệu ca nói có suất khách mời tạm thời trong chương trình tổng hợp ‘Truy Quang Đi’. Muốn đẩy em lên để xuất hiện.”

Hứa Tinh Kiều vui vẻ nói:

- “Vậy tốt rồi! Cậu phải nắm lấy cơ hội, thể hiện bản thân cho tốt ở “Truy Quang Đi’ nhé...”

Tiêu Hân Duyệt thật biết cách diễn sâu, đúng là "trang điểm cũng không bằng trang trí cái tâm hồn giả trân" của cậu ta. Nếu Hứa Tinh Kiều không phải là người từng thay tim, từng va đập sóng gió quan trường, dày dạn kinh nghiệm, thì chắc cũng đã bị cái vẻ “ngậm ngùi nước mắt cá sấu” của Tiêu Hân Duyệt làm cho cảm động rớt nước mắt.

- Hứa Tinh Kiều khẽ cười, quay sang nói với Tiêu Hân Duyệt:

– “Vui thôi, đừng buồn. Cậu theo anh Triệu là có tương lai tươi sáng hơn rồi. Thế này nhé, tôi đang kỳ cọ cái bồn cầu, đợi tôi cọ xong, tắm rửa thay đồ một cái là tới công ty làm thủ tục với cậu liền.

Tiêu Hân Duyệt tưởng tượng cảnh Hứa Tinh Kiều đang loay hoay kỳ cọ bồn cầu, lập tức cảm thấy muốn "thổn thức trong lòng". Cậu ta vội vã cười trừ:

– “Được rồi Hứa ca, em có việc phải làm, chiều gặp lại nhé!”

Hứa Tinh Kiều chỉ "ừ" một tiếng:

–“ Ừ, bye bye nha.”

Chờ đầu dây bên kia cúp máy xong, Hứa Tinh Kiều đặt điện thoại lên bàn, ngồi xoay ghế rồi gọi mấy tiếng về phía Lý Huệ Tử – con nhóc này ngủ một lèo từ sáng tới chiều, ngủ mà nước miếng chảy ra ướt cả gối, đúng là đẳng cấp "ngủ như heo chúa". Anh ngồi nhìn một lúc rồi tặc lưỡi, đưa tay vỗ vỗ cánh tay cô nàng.

Lý Huệ Tử giật mình tỉnh dậy:

–“ Gì đó Hứa ca? Gì gì gì? Có chuyện gì hả?”

Hứa Tinh Kiều nhàn nhạt nói:

– “Đi thôi, chuẩn bị dọn dẹp rồi còn qua công ty.”

Lý Huệ Tử lúng túng chùi nước miếng trên mặt, lí nhí hỏi:

– “Giờ… giờ đi công ty thiệt á?”

Hứa Tinh Kiều liếc xéo:

–“ Không đi giờ này thì đợi mặt trời lặn mới đi à?”

Lý Huệ Tử: “……” Anh tôi nói đúng mà nghe vẫn thấy tổn thương.

Hứa Tinh Kiều thay bộ vest nghiêm chỉnh, còn Lý Huệ Tử thì tút tát sơ sơ. Anh nhìn cô nàng một lượt, rồi dẫn xuống lầu, tiện đường tạt vào trung tâm thương mại. Anh kéo cô vào một tiệm mỹ phẩm, cho thử vài món skincare và đồ trang điểm. Lý Huệ Tử nhìn mình trong gương, mắt to ngây thơ như búp bê Tây Dương, nhưng mặt mày lại hơi tiều tụy, kiểu “có tâm sự mà không nói được ra”. Hứa Tinh Kiều thấy vậy liền tiện tay mua cho cô một thỏi son tông màu nhẹ nhàng hợp với làn da. Nhân viên bán hàng thấy mua đồ thì sắc mặt lập tức tươi như hoa.

Lý Huệ Tử đeo khẩu trang, đi theo sau Hứa Tinh Kiều như cái đuôi nhỏ, vừa đi vừa hỏi:

– “Hứa ca, sao anh trang điểm cho em đẹp dữ vậy?”

Hứa Tinh Kiều nghiêng đầu liếc cô một cái, cười nhẹ:

–“ Là do cô vốn đã xinh sẵn.”

Lý Huệ Tử mắt sáng như đèn pha ô tô:

– “Thật không đó Hứa ca? Thật không? Hahaha! Em đẹp thiệt hả?”

Hứa Tinh Kiều không nỡ nhìn thẳng. Đúng lúc này có ba chàng trai đi ngược chiều tới, vừa liếc thấy đôi mắt to tròn của Lý Huệ Tử là mặt đỏ tới mang tai. Cô nàng liền chuyển mode "thục nữ" ngay lập tức. Ba chàng trai đi qua rồi vẫn còn quay lại nhìn.

Lý Huệ Tử cười khúc khích, hỏi:

– “Hứa ca, em thật sự xinh vậy sao?”

Hứa Tinh Kiều thở dài:

– “Không xinh thì tôi thèm dẫn cô theo à? Được rồi, đừng có tự tin quá đà. Tí nữa tới công ty, nếu không cần nói thì đừng nói gì hết. Đối mặt phóng viên truyền thông thì chịu uất ức một chút, khổ sở chút, tốt nhất là nhỏ vài giọt nước mắt cho đúng điệu.”

Lý Huệ Tử: “?!!?”

– “Gì cơ?! Chúng ta phải đối mặt với truyền thông phóng viên á?!”

Hứa Tinh Kiều thản nhiên:

– “Chuyện của cô sắp được giải quyết rồi.”

Lý Huệ Tử như bừng sáng cả người, phấn khích như con bướm nhỏ mới ra kén. Nhưng rồi cô cũng ráng thu mình lại, ngoan ngoãn đi bên cạnh Hứa Tinh Kiều, lí nhí nói:

– “Hứa ca, cảm ơn anh nhiều lắm…”

Lúc hai người ra tới ngoài trung tâm thương mại, Hứa Tinh Kiều thấy một bông tuyết nhỏ rơi lên lông mi Lý Huệ Tử, khung cảnh đẹp tới mức ngẩn người. Hắn cười nói:

– “Không cần cảm ơn, chịu khó kiếm tiền về cho tôi là được.”

Cảnh tượng thơ mộng như “hoa trong gương, trăng trong nước” bỗng hóa thành thủy tinh vỡ vụn. Lý Huệ Tử: “……” Sao tự dưng nhắc tiền nghe chua chát vậy trời.

Hứa Tinh Kiều gọi taxi, dẫn Lý Huệ Tử lên xe, rồi móc điện thoại ra, bắt đầu lướt hot search.

Năm nay nữ minh tinh thảm nhất vừa mới ra lò
Tìm nữ chính ngốc bạch ngọt mà đạo diễn không thèm liếc nhìn một cái?
Đây là cái quái gì mà nữ chính ngốc bạch ngọt thần tiên chọn trúng thế này?

...

Bởi vì đúng là đang bám nhiệt độ của hot search hạng nhất: “Ngốc bạch ngọt”, loại tiêu đề này như măng mọc sau mưa, mọc đầy khắp nơi. Trực tiếp đẩy luôn mấy cái từ khoá liên quan vào top 10 hot search bảng.

Anh lại lướt mắt qua mục tìm kiếm: #Lý Huệ Tử# là từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất hôm nay.

Dạng nhân viên cấp thấp như Hứa Tinh Kiều còn chưa có cửa chạm tới hộp thư hay WeChat của phó tổng Ân Văn Hiên, chứ không thì giờ này hắn đã nhắn tin ầm ầm, thậm chí spam luôn rồi.

Nhưng anh tin rằng chuyện này chắc chắn đã bay vào tai Ân Văn Hiên qua mồm mấy anh chị phòng Quan hệ xã hội.

Khi Hứa Tinh Kiều cùng Lý Huệ Tử xuống xe, đám phóng viên đang túm tụm ở cổng công ty, vốn dĩ vây quanh Ân Văn Hiên — phó tổng nổi danh “ngắn gọn súc tích, nói đâu trúng đó” — lập tức đổi hướng, quay qua bao vây Lý Huệ Tử và Hứa Tinh Kiều.

Hứa Tinh Kiều từ xa liếc nhìn Ân Văn Hiên một cái, chạm mắt nhau rồi thu lại ánh nhìn rất chi là “tôi chuyên nghiệp lắm”, lập tức chuyển sang ứng phó đám truyền thông.

- “Xin hỏi Lý Huệ Tử tiểu thư có suy nghĩ gì về chuyện lần này?”

 -“Tại sao lại để Lý Lương Trạch — loại khốn đó — chiếm được tiện nghi?”

- “Lý Huệ Tử tiểu thư…”

Lý Huệ Tử nhớ lại lời Hứa Tinh Kiều đã nói với mình. Trước ống kính, cô ánh mắt hoảng hốt lại vô tội, vừa ngây thơ vừa mất phương hướng, khiến người ta tự nhiên muốn bật chế độ bảo vệ.

Khoé mắt cô hơi đỏ lên, nước mắt lưng tròng. Nhìn mà muốn khóc theo luôn á trời.

Hứa Tinh Kiều lập tức chắn trước mặt cô, đối diện dàn camera và micro:
- “Tôi là người đại diện của Lý Huệ Tử tiểu thư, có vấn đề gì xin cứ hỏi tôi. Cô ấy sau sự việc với đạo diễn độc ác Lý Lương Trạch đã chịu tổn thương tâm lý rất lớn. Mong mọi người cho cô ấy chút thời gian bình phục. Hiện tại lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, kẻ xấu đã bị bắt, đồng bọn cũng bị giam giữ. Chỉ tội nghiệp Lý Huệ Tử tiểu thư, vô tình rơi vào hang sói, may mà thân thể chưa bị thương tổn.”

Mọi người: “Nói có lý! Lý Huệ Tử vô tội thật. Nếu không, cảnh sát đâu có nhanh chóng thả ra vậy.”

Phóng viên: “Lý Huệ Tử tiểu thư có lời gì muốn nói với Lý Lương Trạch không?”

Lý Huệ Tử (trong lòng): “ Đồ chó điên! Vô tù rục xương luôn giùm cái!”

Hứa Tinh Kiều nghiêm túc nói:
- “Lý Huệ Tử tiểu thư với loại người như Lý Lương Trạch tất nhiên là căm hận tận xương tuỷ. Nhưng điều cô ấy quan tâm hơn là sự an toàn của các chị em phụ nữ. Qua sự việc lần này, cô ấy càng nhận thức rõ rằng — nhiều lúc không phải con gái không muốn phản kháng, mà là phản kháng không nổi! Mong tất cả mọi người, nhất là những cô gái yếu đuối như Lý Huệ Tử, phải luôn cẩn trọng bảo vệ bản thân, đừng tin người quá dễ dàng. Ai mà ngờ một đạo diễn phó có tiếng tăm lại làm ra chuyện bẩn thỉu như thế?”

Lúc này, Hứa Tinh Kiều đã dẫn Lý Huệ Tử đứng trước bậc thềm công ty Thiên Thịnh Giải Trí, cùng với Ân Văn Hiên, trợ lý Ân tổng, và đồng nghiệp bộ Quan hệ xã hội. Anh hơi đứng chếch sau Ân tổng, lịch sự gật đầu rồi quay lại đối mặt phóng viên.

Phóng viên lại hỏi tiếp:
- “Chuyện lần này, công ty sẽ xử lý thế nào?”

Hứa Tinh Kiều đáp:
- “Công ty Thiên Thịnh Giải Trí chúng tôi luôn là nơi ươm mầm nhân tài, luôn giữ vững nguyên tắc cùng nghệ sĩ đồng hành. Chúng tôi nỗ lực giúp nghệ sĩ phát huy giá trị nghề nghiệp, đồng thời mang lại giá trị tinh thần cho khán giả, và cũng sẽ cố hết sức bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng. Lần này Lý Huệ Tử tiểu thư được minh oan, có thể giữ được danh tiếng, hoàn toàn là nhờ Ân tổng chúng tôi luôn tin tưởng người của mình. Với vụ việc này, Ân tổng cũng đã có kế hoạch rõ ràng.”

Phóng viên đồng loạt dồn camera và micro về phía Ân Văn Hiên.

Ân Văn Hiên trong lòng hơi hụt hẫng nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm, bình thản:
- “Bất kỳ ai có ý đồ làm hại nghệ sĩ của chúng tôi, chúng tôi đều sẽ truy đến cùng. Tôi thấy chuyện lần này rất đáng tiếc. Là công ty quản lý, vậy mà lại không bảo vệ được nghệ sĩ nhà mình…”

Sau buổi họp báo kết thúc, Hứa Tinh Kiều cùng phóng viên Trương Nhược Bình liếc nhau một cái đầy ăn ý, rồi dẫn Lý Huệ Tử vào văn phòng của phó tổng Ân Văn Hiên.

Hai ngày trước, Hứa Tinh Kiều rớt đài trong căn phòng này. Hai ngày sau, lại đường đường chính chính quay lại sân khấu chính.

Ân Văn Hiên ngồi ghế sếp lớn, nói:
- “Ngồi đi.”

Lý Huệ Tử vừa bước đến ghế sofa định ngồi, nhưng vừa liếc thấy Hứa Tinh Kiều vẫn đứng thẳng như tượng, cô lập tức bật dậy, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn, mặt đỏ rần, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Hứa Tinh Kiều hơi cúi người:
- “Ân tổng, cho phép tôi kiểm điểm. Tôi tự ý liên hệ truyền thông, chưa báo cáo công ty, còn đăng video khiến sự việc bùng nổ. Công ty phải đứng ra xử lý, là lỗi của tôi.”

Lý Huệ Tử dưới lớp khẩu trang hơi há mồm, cô đúng là không hiểu quy tắc chốn công sở.

Ân Văn Hiên mặt vẫn ôn hoà, ngón tay gõ nhẹ lên bàn như đang chơi đàn piano, mỉm cười:
- “Tôi tiếp nhận lời kiểm điểm. Nhưng chuyện hôm nay đâu có gì tiêu cực, minh oan được là tốt rồi. Tôi hiểu cảm giác của cậu. Cậu sợ công ty thấy có sơ hở rồi lấy đó làm lý do thu dọn sự việc trong im lặng, đúng không? Tinh Kiều à, cậu cũng nên tin công ty, tin tôi nhiều hơn chút. Có đúng không nào?”

Hứa Tinh Kiều lễ phép đáp:
- “Ngài nói rất đúng. Là tôi suy nghĩ chưa chu toàn. Sau này nhất định sẽ dựa vào công ty nhiều hơn. Tôi mong Ân tổng cho tôi cơ hội tiếp tục cống hiến. Từ nay về sau tôi sẽ nghiêm khắc quản lý nghệ sĩ dưới tay mình, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho công ty.”

Lý Huệ Tử: …Tự nhiên thấy xót quá trời…

Ân Văn Hiên nghe xong, lại gõ gõ bàn hai cái, rồi cười nói:
- “Cậu nói vậy là tốt rồi. Thực ra tôi chưa từng định cho cậu nghỉ việc, chỉ chờ mọi việc lắng xuống thôi. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, thì đương nhiên nên trở lại làm việc.”

Hứa Tinh Kiều:
- “Vậy nghệ sĩ ban đầu của tôi thì sao?”

Ân Văn Hiên:
- “Nếu là cậu một tay đào tạo, thì đương nhiên vẫn do cậu tiếp tục dẫn dắt.”

Hứa Tinh Kiều:
- “Cảm ơn Ân tổng. Nếu ngài không còn việc gì khác, tôi xin phép không làm phiền.”

Ân Văn Hiên gật đầu:
- “Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”

Hứa Tinh Kiều khom người, dẫn Lý Huệ Tử rời đi.

Ra đến cửa, Lý Huệ Tử phải chạy mấy bước mới đuổi kịp, trong lòng uất ức muốn khóc:
-  “Hứa ca, xin lỗi! Em gây thêm phiền toái cho anh…”

Hứa Tinh Kiều:
- “Biết là được rồi.”

Lý Huệ Tử:

Hứa Tinh Kiều liếc cô một cái, thấy cô ỉu xìu muốn khóc đến nơi, thì bật cười:
- “Đồ ngốc, đừng suy nghĩ lung tung. Anh không sao đâu.”

Quả thật là anh không sao cả. Cái gì mà lễ phép, cúi đầu, nịnh bợ, tất cả đều là diễn thôi. Thứ duy nhất đáng giá… là lợi ích đang nằm trong tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play