Hiện tại, Hứa Tinh Kiều chỉ muốn quay đầu chạy ngay và luôn. Trên người anh giờ đang mang theo cái USB chết tiệt. Mà lỡ bị lục ra thì coi như toang. Hứa Tinh Kiều do dự đúng một giây rồi lập tức quay đầu lại, nhìn Hoàng Bằng Thiên, trong mắt tràn ngập sự cung kính như học sinh nhìn thầy giáo chủ nhiệm.

Hoàng Bằng Thiên nhíu mày nói với anh:
- “Ít nhất cũng làm được hai ngày, tiền lương cậu không cần luôn à?”

Hứa Tinh Kiều run run, nghẹn ngào thành tiếng:
- “Thiên ca…”

Hoàng Bằng Thiên:
- “Thôi được rồi, cái thằng nhóc xui xẻo nhà cậu. Về giải quyết chuyện nhà cậu đi, xong rồi quay lại làm tiếp cũng được. Nghe chưa?”
Vừa nói, hắn vừa rút trong kẹp tiền ra 3 triệu, dúi hết cho Hứa Tinh Kiều.

Hứa Tinh Kiều tay run như cầy sấy, cảm động gọi thêm phát nữa:
- “Thiên ca…”

Hoàng Bằng Thiên trợn mắt:
- “Biến! Biến nhanh lên! Giờ còn kịp bắt xe khách hay máy bay đấy!”

Hứa Tinh Kiều cúi rạp người chào một cái thiệt sâu, rồi chạy vù qua bên kia đường, gọi một chiếc taxi nghênh ngang mà đi. Anh nhét luôn ba triệu đồng vào túi, tiện tay bóp bóp cái USB đang nằm gọn trong đó.

Trong đầu anh vẫn chưa rõ cái USB này có đúng là thứ anh cần hay không.

Nếu không phải, thì cũng chỉ còn cách nghĩ cách khác. Hứa Tinh Kiều ngồi xe về phòng trọ, vì biết Lý Huệ Tử đang ở trong nên không dùng chìa khoá mở cửa luôn, mà đứng ngoài gõ cửa. Trong phòng lập tức vang lên tiếng dép lê lạch bạch lạch bạch, cửa nhanh chóng mở ra, lộ ra cái đầu bù xù của Lý Huệ Tử – hoàn toàn không còn khái niệm gì về hình tượng  nghệ sĩ nữa.

Hứa Tinh Kiều vào phòng, đóng cửa lại kỹ càng rồi nhìn cô mà trách:
- “Có hai ngày thôi mà ở nhà biến thành cái dạng gì đây? Cô không nhớ mình là nghệ sĩ hả? Môn đầu tiên ở trường dạy diễn viên là gì? Là ‘Quản lý hình tượng’ đó biết không? Cô thế này là quá tệ rồi! Mau đi chỉnh đốn lại bản thân đi, xong rồi xuống mua luôn hai phần bữa sáng mang lên.”

Lý Huệ Tử dù ngoài mặt nghe anh càm ràm, nhưng trong lòng thì ấm ấm, hớn hở “Ừm” một tiếng rồi chạy tót vào nhà tắm xử lý cá nhân.

Hứa Tinh Kiều lấy laptop từ trong ngăn kéo, bật máy lên rồi copy dữ liệu trong USB vào. Sau đó, anh mở máy chiếu, bắt đầu xem từng khung hình một từ 6 giờ tối hôm Lý Huệ Tử xảy ra chuyện.

Lý Huệ Tử vệ sinh cá nhân xong, định ra hỏi han Hứa Tinh Kiều mấy ngày qua sống chết thế nào, tiện thể hỏi ăn gì sáng nay luôn. Nhưng vừa đến gần thì phát hiện anh đang dán mắt xem đoạn video theo dõi — chính là khung cảnh ở quán bar từng khiến cô ám ảnh cả đời. Suýt nữa cô hét toáng lên, may mà kịp bụm miệng lại.

Lúc này cô mới hiểu, thì ra mấy ngày qua Hứa Tinh Kiều đi làm ở quán bar, để lấy đoạn video này. Cô nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, vành mắt đỏ hoe, tim thắt lại. Cô lẳng lặng đứng bên cạnh xem cùng một lúc, thấy video này chắc còn phải xem lâu lắm mới hết, thế là nhẹ nhàng đi xuống lầu mua bữa sáng cho hắn.

Trong lúc đó, Hứa Tinh Kiều vẫn tập trung nhìn máy chiếu kết nối từ laptop, đoạn video theo dõi cứ thế phát liên tục. Người vào thì xinh lung linh như bước ra từ showbiz, người ra thì phóng túng như vừa dự tiệc trăng rằm. Hứa Tinh Kiều đã ăn hết phần mì Lý Huệ Tử mang về từ đời tám hoánh nào, trong khi cô thì đã vì video quá buồn ngủ mà nằm vật trên sofa ngủ luôn. Hai ngày nay cô lo cái này lo cái kia, lại không dám liên lạc với bên ngoài, thậm chí còn không dám gọi điện cho Hứa Tinh Kiều, tinh thần suy sụp không ngủ nổi giấc nào.

Còn Hứa Tinh Kiều thì vẫn căng mắt dán vào màn hình, cuối cùng! Anh bật người dậy, mắt sáng rỡ như bắt được vàng, tay lập tức nhấn chuột tạm dừng.

Anh trong đoạn video giám sát đã thấy được Lý Huệ Tử.

Quán bar có hệ thống giám sát được kết nối với bộ phận phụ trách phối hợp bên ngoài, nên hình ảnh thu được cũng có cả âm thanh. Anh bấm mở lại video truyền phát, và ngay lập tức thấy cảnh trước cửa quán bar: Lý Huệ Tử đứng đó, ngập ngừng chẳng dám bước vào, nhưng cũng không chịu quay đầu rời đi. Cô nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Lương Trạch:

- “Lý... Lý đạo, em đến trước cửa quán bar rồi. Ờm… cái người biết biết tỷ, Xương Hoài ca, Vân Tang tỷ, mọi người có đến đủ chưa ạ?”

Lý Huệ Tử: “À… à, mọi người đều có mặt à. Tốt, tốt, em chờ anh ra đón.”

Một lát sau, Lý Lương Trạch ra ngoài, định kéo Huệ Tử vào trong. Cô nàng hoảng hốt lùi lại, tránh đụng tay đụng chân, còn lùi thêm hai bước. Gương mặt Lý Lương Trạch bắt đầu không vui lắm, nhưng vẫn cố nhịn. Hắn gượng cười rồi bảo:

- “Cả đoàn phim ai cũng có mặt rồi, chỉ còn mỗi em là đến muộn nhất. Không mau vào đi, để mọi người phải chờ mỗi em một mình hả?”

Lý Huệ Tử nghe xong, mặt đỏ lên vì xấu hổ, đành im lặng theo Lý Lương Trạch bước vào quán bar.

Cửa lớn của quán bar thuộc camera số 01. Hứa Tinh Kiều cắt đoạn video này lại, rồi lập tức mở camera số 02, tua đến đoạn ngay sau đó. Có thể thấy rõ Lý Huệ Tử không quen với cái không khí hỗn loạn như "quần ma loạn vũ" bên trong quán bar, rõ là căng như dây đàn. Cô đứng ngây người một lúc, rồi đột nhiên dừng lại, nói với Lý Lương Trạch:

- “Lý đạo, em xin lỗi… em thấy người hơi khó chịu, chắc phải về nghỉ một chút.”

Lông mày Lý Lương Trạch nhíu lại, mặt mày xám xịt, nhưng vẫn cố nhịn, nhẹ giọng:

- “Sao thế? Tự dưng lại khó chịu? Thôi thì em đã đến rồi, không hợp với chỗ này thì về cũng được. Nhưng mọi người đều đang tụ họp, em chào hỏi họ một tiếng rồi về, chứ để người ta đợi em nãy giờ, coi sao được?”

Lý Huệ Tử áy náy thấy rõ. Do dự một chút rồi gật đầu, để Lý Lương Trạch đưa vào thang máy.

Hứa Tinh Kiều lại cắt tiếp đoạn này, rồi mở lần lượt cả chục camera khác, cuối cùng mới lần ra được bóng dáng Lý Huệ Tử và Lý Lương Trạch trong camera số 19. Lúc Lý Lương Trạch mở cửa, Lý Huệ Tử nhìn vào trong thì thấy cảnh tượng rối tung rối mù, lập tức lùi lại mấy bước tính chuồn. Nhưng chưa kịp thoát thì Lý Lương Trạch đuổi theo hơn nửa hành lang, đẩy ngã cô nàng xuống đất, rồi túm tóc lôi xềnh xệch vào phòng suite.

Lý Huệ Tử hét lên cầu cứu, gào thảm thiết như bị hành xác, vừa khóc vừa mắng Lý Lương Trạch lừa cô, còn chửi um lên mà lời lẽ nghe chẳng ra đầu ra đũa.

Hứa Tinh Kiều tiếp tục cắt đoạn này rồi mở tiếp video từ các camera ẩn trong quán bar. So với camera lộ thiên, camera ẩn còn nhiều hơn gấp mấy lần. Khi anh lại lần nữa tìm được bóng dáng Lý Huệ Tử, lông mày lập tức nhíu chặt. Trong phòng vừa bẩn vừa loạn, nhìn phát chán.

Lý Huệ Tử bị Lý Lương Trạch ép uống một ly rượu, say đến mức quỵ ngay xuống đất. Hắn thì chẳng buồn để ý, ôm mấy cô gái nóng bỏng bên cạnh mà “quẩy” nhiệt tình. Một lúc sau, hắn mới kéo Huệ Tử lên ghế sofa, định giở trò. Nhưng đúng lúc ấy — cảnh sát phá cửa xông vào.

Hứa Tinh Kiều tận mắt thấy Lý Huệ Tử bị trượt chân từ ghế sofa rơi xuống đất, ót đập “cạch” vào mép bàn kính, nghe qua màn hình cũng thấy ê ẩm thay.

Hứa Tinh Kiều gom hết các đoạn video, biên tập thành một clip hoàn chỉnh, sau đó lên Weibo tìm kiếm tên Lý Huệ Tử. Tên cô đã rớt khỏi top tìm kiếm, chẳng ai còn nhớ đến một “tiểu hồ ly” như cô nữa. Không có mặt trong top 100 hot search, phải lục đến hạng 300 mấy mới có chút tin tức liên quan. Thêm vào đó, công ty Thiên Thịnh Giải Trí đã xử lý thông tin liên quan đến cô, gần như “quét sạch sẽ”, chuyện này về cơ bản sẽ không tạo ra sóng gió gì.

Tục ngữ nói chẳng sai: “Hồ ly dù có thủ đoạn đến đâu cũng khó thoát kiếp bị bỏ rơi khi hết thời”.

Hứa Tinh Kiều lại liếc mắt nhìn top tìm kiếm hiện tại. Một diễn viên mua bài PR đang đứng đầu, có vẻ là chuẩn bị ra phim mới. Tiêu đề nổi bật: “Diễn vai ngốc bạch ngọt cũng cần kỹ thuật diễn hả?!”

Anh bấm vào xem, đầu tiên là màn dìm hàng hàng loạt diễn viên từng đóng vai “ngốc bạch ngọt”, sau đó lại lật mặt tung hê “thời khắc tỏa sáng” của một diễn viên cùng dòng vai. Phần bình luận đúng kiểu “hỗn chiến” đại chiến fandom, fan nhà nào cũng chửi fan nhà kia. Hứa Tinh Kiều thở dài: “Muốn kiếm fame mà bỏ qua đạo đức nghề nghiệp, công ty quản lý đúng kiểu hỏng từ gốc.”

Anh suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại tìm kiếm, cuối cùng tìm ra một phóng viên tên Trương Nhược Bình. Ở kiếp trước, anh và người này từng hợp tác rất nhiều, mà lần nào cũng vui vẻ. Một người thành phóng viên nổi tiếng, một người thành người đại diện có máu mặt. Đúng kiểu: “Chúng ta bắt đầu từ con số 0, giờ đều có số má.”

Hứa Tinh Kiều gọi điện. Bên kia bắt máy rất nhanh.

Trương Nhược Bình: “Hứa ca! Trời đất, ngài đại nhân bận rộn gọi em có chuyện gì thế?”

Hứa Tinh Kiều: “Cho cậu một quả big trend, chơi không?”

Nghe đến đó, Trương Nhược Bình vứt cả tô mì đang ăn dở. Giữa trời lạnh, hắn đã ngồi rình một ngôi sao cả tiếng đồng hồ mà chưa có kết quả. Đói thì đói, lạnh thì lạnh, giờ vừa vào cửa hàng tiện lợi ăn mì thì có người tặng ngay “cú hit” — không chơi mới lạ.

Hắn nhìn quanh, hỏi gấp: “Trend gì thế?”

Hứa Tinh Kiều bảo: “Tôi gửi video, cậu tự xem.”

Trương Nhược Bình liên tục gật đầu. Vừa xem xong video, hắn ta kích động đến dựng cả tóc gáy. Lập tức gọi lại:

- “Hứa ca, với quả tin này mà Thiên Thịnh Giải Trí còn dám tuyên bố đã cắt đứt quan hệ với Lý Huệ Tử? Sao không nhân cơ hội này làm một màn khóc lóc bán thảm luôn, tiện thể marketing cô ấy một đợt luôn cho nóng?”

Hứa Tinh Kiều cười nhẹ, không giải thích gì nhiều, chỉ nói:

- “Tôi đang nghỉ phép hai ngày rồi, không dám đi làm cũng không dám từ chức. Nếu tôi có thể tiếp tục bám trụ ở Thiên Thịnh hay không, thì còn tùy cậu có đẩy được vụ này lên hot search #1 không đấy.”

Trương Nhược Bình sững người, sau đó hiểu ngay. Cậu ta vội vã cam kết:

- “Yên tâm đi Hứa ca! Em làm việc, anh cứ yên tâm. Lúc có lời thì mình chia đôi.”

Hứa Tinh Kiều cười nói: “Tới lúc đó rồi tính. Mau xào lên đi!”

Trương Nhược Bình: “Rõ rồi, Hứa ca!”

Cúp máy xong, Trương Nhược Bình lập tức gọi cho mấy tài khoản giải trí lớn, rồi gọi tiếp mấy trang chuyên điều tra xã hội:

“A lô, là em Tiểu Trương đây, ca/tỷ, em có tin nóng bỏng tay, chơi không? Giá đẹp lắm, chỉ cần hai vạn thôi nha!”

...

Thời buổi này, nếu phóng viên nắm được tin nóng, có thể vừa bán cho công ty quản lý kiếm tiền, vừa bán cho truyền thông khác để lấy lợi. Tin độc quyền luôn là thứ đáng giá nhất, đặc biệt là tin đứng đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play