Lúc Hoàng Bằng Thiên xuất hiện, mấy ông bảo vệ bỗng thay đổi thái độ, không còn giả vờ đứng đắn với Hứa Tinh Kiều nữa. Ánh mắt Hứa Tinh Kiều lập tức dán lên người Hoàng Bằng Thiên—cao to lực lưỡng, nhìn phát là biết không phải người tầm thường. Quả nhiên khí chất khác bọt.

Đúng lúc Hoàng Bằng Thiên đang kiểm tra dây an ninh, ông bảo vệ bèn làm động tác tay với Hứa Tinh Kiều, ý bảo "giờ tới lượt cậu đấy". Hứa Tinh Kiều tranh thủ nắm bắt nhịp, gật đầu lia lịa.

Ông bảo vệ quay sang cười nói với Hoàng Bằng Thiên:
- “Thiên ca, chỗ này có thằng nhóc muốn xin việc. Anh muốn xem thử không?”

Hoàng Bằng Thiên nhíu mày, nhướng mắt liếc nhìn Hứa Tinh Kiều đang tiến lại gần. Hứa Tinh Kiều mặt tươi rói, lịch sự chắp tay:
- “Chào Thiên ca! Không biết Thiên ca còn đang tuyển người không ?”

Hoàng Bằng Thiên liếc qua Hứa Tinh Kiều—ngoại hình không tệ, cao ít nhất 1m88. Tầm vóc như này làm bảo vệ thì dư sức. Có điều, quán bar vừa xảy ra chuyện mấy hôm trước, giờ nhận thêm người vào cũng hơi nhạy cảm.

Hoàng Bằng Thiên lạnh giọng phán luôn:
- “Cậu qua chỗ khác xem đi. Ở đây không nhận người.”

Ông bảo vệ nghe xong mà còn thấy tội giùm Hứa Tinh Kiều, ánh mắt như muốn nói “thôi về đi em ơi”.

Vậy mà Hứa Tinh Kiều nghe xong lại tỉnh bơ, mặt không đổi sắc. Lúc Hoàng Bằng Thiên kiểm tra dây xong, định đi sang cửa bên kia thì Hứa Tinh Kiều bám theo ngay.

Hoàng Bằng Thiên quát một câu:
- “Đi theo tôi làm gì?!”

Người thường chắc bị dọa chạy rồi, nhưng Hứa Tinh Kiều vẫn cười toe, còn nhiệt tình dúi cho anh điếu thuốc.

Hoàng Bằng Thiên không nhận, chỉ lạnh lùng nhìn:
- “Tôi nói rồi, không nhận người. Cậu còn lẽo đẽo theo làm gì?”

Hứa Tinh Kiều cúi rạp người, chắp tay trước ngực như đang khấn:
- “Thiên ca, em hết tiền trả nhà trọ rồi, mới bị chủ nhà đuổi đi. Nếu hôm nay không xin được việc thì đêm nay em ngủ lề đường mất! Thiên ca thương tình, cho em ở lại đi. Giờ chẳng nơi nào còn tuyển người nữa…”

Vừa nói vừa nhìn Hoàng Bằng Thiên như nhìn cọng rơm cứu mạng. Nét mặt sốt ruột hiện rõ mồn một.

Anh móc túi, rút ra hai bao thuốc Hoa Tử, vội dúi vào tay Hoàng Bằng Thiên.

Mặc dù Hoàng Bằng Thiên chẳng thiếu mấy điếu thuốc rẻ tiền này—anh hút toàn loại xịn cơ—nhưng nhìn Hứa Tinh Kiều khẩn khoản quá cũng không nỡ từ chối.

Chưa xong, Hứa Tinh Kiều còn lôi từ cái balo rách ra một chai “nước khoáng” — mùi rượu nồng nặc còn bám cả bên ngoài vỏ chai. Anh chàng dúi vào tay Hoàng Bằng Thiên:
- “Thiên ca, uống nước, uống nước lấy may ạ!”

Hoàng Bằng Thiên bóp cái chai, nhướng mày:
- “Vì một công việc thôi mà đến mức này?”

Hứa Tinh Kiều nghe thế mừng như trúng số, gật đầu rối rít:
- “Thiên ca, cho em cơ hội, em cần việc này lắm lắm!”

Hoàng Bằng Thiên lắc lắc cái chai trong tay, lườm cậu ta:
- “Nhìn cậu chắc còn trụ thêm vài ngày được mà. Sao không tìm chỗ khác?”

Mặt Hứa Tinh Kiều đỏ bừng, ấp úng đáp:
- “Ơ… nếu được vào làm, em có thể tạm ứng trước ba tháng lương không ạ?”

Hoàng Bằng Thiên: “…”
À ha, ra là nhắm vào tiền! Cười lạnh một tiếng, hắn hỏi:
- “Cậu đang nợ bao nhiêu?”

Hứa Tinh Kiều rụt cổ, giơ hai ngón tay:
- “Dạ… hai vạn…”

Hoàng Bằng Thiên nhướng mày:
- “Hai vạn?! Cậu cũng gan to thật. Nợ gì mà lắm thế?”

Hứa Tinh Kiều nhỏ giọng đáp:
- “Bạn gái em chơi bài bị nợ. Giờ đang có thai… Em không nỡ bỏ mặc cô ấy. Mấy hôm trước cô ấy về quê, em thì bị chủ nhà đuổi. Nếu không trả được nợ… thì sau này…”
Hít sâu một hơi, anh nhìn Hoàng Bằng Thiên như thể chỉ cần nói sai một chữ là mất mạng:
- “Thiên ca, xin anh cho em làm việc. Em làm trâu làm ngựa cũng được!”

Hoàng Bằng Thiên không ngờ Hứa Tinh Kiều lại là một kẻ si tình đến vậy. Hừ một tiếng rồi nói:
- “Đi theo tôi. Cho cậu thử việc ba ngày. Nói trước, nếu ba ngày mà làm không đạt yêu cầu, thì vẫn không nhận đâu!”

Hứa Tinh Kiều mừng rỡ gật đầu lia lịa, cam đoan sẽ làm việc chăm chỉ, không phụ lòng tin.

Hoàng Bằng Thiên dẫn anh đi nhận đồng phục, sắp xếp cho vào ca làm. Sau đó, hắn bảo một ông bảo vệ khác hướng dẫn nội quy, chỉ việc cho Hứa Tinh Kiều.

Hứa Tinh Kiều suốt buổi cảm ơn rối rít. Hoàng Bằng Thiên chỉ cười nhạt rồi quay vào trong quán bar.

Bảo vệ lớn giơ ngón cái với anh, cười nói:
"Ca trực chúng ta chia ca mà, mai chúng ta trực đêm thì đỡ phải đứng ngoài gió lạnh, vô phòng điều khiển ngồi trực cả đêm cho đỡ tê chân."

Hứa Tinh Kiều cụp mắt, trong ánh mắt loé lên chút âm u. Anh cười hì hì kiểu vô hại với ông bảo vệ lớn:
- "Vậy cảm ơn đại ca nhé, chắc tại em hên quá trời."

Ông bảo vệ lớn cười ha ha.

Ban ngày tan ca xong, Hứa Tinh Kiều rủ ông bảo vệ lớn đi ăn chè, sau đó theo ông ấy về ký túc xá công nhân ngủ nhờ một đêm. Giường chiếu với đồ dùng cơ bản đều có sẵn trong tủ, chỉ hơi có mùi mốc mốc. Nhưng Hứa Tinh Kiều chẳng để tâm, trải giường cái là leo lên ngủ liền. Ngủ một mạch tới tận sáu giờ chiều mới dậy.

Ông bảo vệ lớn chuẩn bị ra nhà ăn công nhân ăn cơm, ai ngờ Hứa Tinh Kiều ngăn lại, bảo:
- "Đồ trong nhà ăn ăn không nổi đâu, toàn nấu nồi to mùi vị nát bét. Muốn làm việc có sức thì phải ăn ngon. Chúng t làm ca đêm thì bữa tối này coi như là bữa sáng, phải ăn cho đàng hoàng. Đại ca, em mời anh đi ăn canh dê."

Ông bảo vệ lớn ngượng ngùng xoa tay:
- "Thế thì ngại quá."

Hứa Tinh Kiều xua tay lia lịa:
- "Ngại gì mà ngại? Đại ca, anh mà khách sáo nữa là em buồn đó. Nếu không nhờ anh giới thiệu em cho Thiên ca hôm qua thì sao em có việc này? Đi đi, đi ăn canh dê với bánh bao cho ấm bụng."

Đến quán canh dê, Hứa Tinh Kiều vừa ngồi xuống đã gọi nhân viên:
- "Cho bốn chén canh dê, một chén miến dê, một chén bánh bao ngâm canh dê, lên thêm hai phần phụ nha."

Nói xong, anh quay sang anh bảo vệ lớn:
- "Ăn mỗi bát miến không đủ no đâu. Mấy món kiểu này tiêu hoá nhanh, ăn xong lại đói à."

Ông bảo vệ lớn cười nói:
- "Ờ, đúng là mau đói thật. Nhưng mà để cậu mời thì tôi thấy hơi áy náy."

Hứa Tinh Kiều tươi roi rói đáp:
- "Anh ăn no là được rồi, tốn kém gì đâu mà lo."

Chẳng mấy chốc, nhân viên bưng ra bốn bát canh dê nghi ngút khói, rắc hành lá thơm nức. Uống một hớp giữa tiết trời lành lạnh, người ấm ran như bật lò sưởi. Bánh bao ăn kèm phải tự tay bẻ ra rồi nhúng vào canh dê, múc từng miếng bằng thìa mà ăn. Ăn xong, Hứa Tinh Kiều với ông bảo vệ lớn rảo bước tới quán bar đi làm.

Hoàng Bằng Thiên điểm danh từng người, đến lượt Hứa Tinh Kiều thì liếc hắn một cái rõ dài. Hứa Tinh Kiều vừa bị nhìn liền đứng thẳng ngực, cằm ngẩng lên như muốn hét “Tôi không hề run!”
Hoàng Bằng Thiên khoé môi hơi cong, trong lòng nghĩ: "Nhóc này cũng có muối đấy chứ."

Điểm danh xong, Hứa Tinh Kiều theo ông bảo vệ lớn vào phòng điều khiển. Trong phòng có dãy máy tính, màn hình chia thành vô số ô nhỏ. Họ ngồi theo dõi, nếu phát hiện có ai gây chuyện, ẩu đả hay xích mích, thì lập tức cầm bộ đàm gọi hỗ trợ. Cũng là để phòng chống trộm cắp các kiểu…

Hứa Tinh Kiều chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt sâu thẳm. Càng về khuya, quán bar càng đông. Mặt ông bảo vệ lớn dần lộ vẻ không yên, chịu đựng một lúc rồi nói:
- "Tiểu Hứa à, cậu canh kỹ một chút nha, tôi đi WC cái, về liền."

Hứa Tinh Kiều gật đầu cái rụp:
- "Vâng anh, đi lẹ đi."

Ông ta vừa đi khuất, Hứa Tinh Kiều liền cắm USB vào máy, bắt đầu tải ngầm dữ liệu ngày xảy ra chuyện của Lý Huệ Tử từ tầng 6. Khi ông bảo vệ quay lại, USB vẫn đang tải, nhưng anh bình tĩnh như không. Vì cắm phía sau máy, ông bảo vệ chẳng phát hiện gì cả.

Tối đó, do uống nhiều canh dê cộng thêm uống quá nhiều nước, ông bảo vệ chạy đi chạy lại WC vài lần. Cũng phải thôi, canh thì ngon nhưng vị đậm quá, uống xong khát cháy cổ.

Ca cuối cũng trôi qua, đến 5 giờ sáng khách bắt đầu vơi dần. Hứa Tinh Kiều cài đồng hồ báo thức, chọn tiếng chuông là tiếng chuông điện báo, nghe xong bật dậy liền luôn.

Đến 7 giờ rưỡi, Hứa Tinh Kiều và anh bảo vệ tan ca, bàn giao xong xuôi thì ra khỏi phạm vi quán bar. Hoàng Bằng Thiên lúc này lái chiếc Honda Accord trầm màu từ gara ngầm chạy ra, vừa hay đi ngang qua họ.

Hai người đứng lề đường, thấy xe thì lễ phép chào. Hoàng Bằng Thiên liếc nhìn Hứa Tinh Kiều, hắn thẹn thùng cười gọi một tiếng:
- "Chào Thiên ca!"

Hoàng Bằng Thiên gật đầu nhè nhẹ.

Đúng lúc đó, điện thoại Hứa Tinh Kiều reo lên. Hắn ngại ngùng nhìn Thiên ca, rồi bắt máy:

- "Cái gì cơ?"

- "Không! Không thể nào! Không thể như vậy được!"

Mọi người xung quanh đều giật mình.

Nước mắt Hứa Tinh Kiều tuôn trào, anh hoảng loạn nói trong điện thoại:
- "Mai Mai, đừng khóc! Anh về ngay! Anh lập tức quay về! Không phải lỗi của em, là em vô ý thôi, đừng tự trách mình! Đừng nghĩ dại, anh về ngay bây giờ!"

Nói xong, hắn nhét điện thoại vào túi. Mọi người đều chết lặng, nghe đoạn đầu thì cũng hiểu sơ sơ chuyện gì. Hứa Tinh Kiều cúi người chào Hoàng Bằng Thiên thật sâu:
- "Thiên ca, anh là người tốt. Em xin lỗi, em phải lập tức về quê gấp. Sau này nếu có cơ hội, em nhất định quay lại cảm ơn anh đàng hoàng. Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh."

( Kem Kem: Ổng diễn thì thôi nhé luôn!)

Mọi người: “……”

Ủa alo... mới làm có hai ca tối thôi mà?

Hứa Tinh Kiều vừa dứt lời, lau nước mắt cái nhẹ, chuẩn bị quay người đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó, Hoàng Bằng Thiên lạnh giọng quát lên, giận đến run cả không khí:
- “Đứng lại đó cho tôi!”

Hứa Tinh Kiều nghe xong, sống lưng lạnh toát như có gió mùa Đông Bắc lướt qua.

Hứa Tinh Kiều lúc đó như muốn xịt keo cứng ngắc, đứng hình mất 5s.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play