Trong khu chợ đầu mối, hai vợ chồng phát hiện ra một loại lò sưởi dùng nhiên liệu dạng viên sinh khối mà trước đây chưa từng chú ý tới.
Chiếc lò trông khá giống cái lò nhỏ để sưởi ấm ở quê nhà, chỉ khác ở chỗ nó không dùng dầu diesel mà dùng loại nhiên liệu hình viên nén.
Nghĩ đến cái lạnh khắc nghiệt sắp tới, lại nghĩ đến chuyện dầu khí không có cách nào giải quyết, hai người lập tức thấy hứng thú với chiếc lò này.
Thấy họ có ý định mua thật, người bán liền làm mẫu tại chỗ, đốt thử ngay một chiếc cho họ xem.
Quả nhiên, chiếc lò này làm ấm rất nhanh, hơn nữa khi đốt cũng không tạo tro bay tứ tung, dùng trong nhà cũng không làm căn phòng bị bẩn.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là loại nhiên liệu dùng cho lò này không bị hạn chế khi mua.
Chỉ cần có tiền thì mua bao nhiêu cũng được, chẳng ai cản. Mà lỡ như đến lúc đó nhiên liệu hết sạch thì đốt cỏ khô, cành củi thì cũng vẫn dùng được.
Điểm này khiến Thẩm Tông cực kỳ hài lòng.
Tính toán một hồi, cuối cùng họ quyết định mua bốn chiếc lớn và mười chiếc nhỏ, tổng cộng mười bốn chiếc lò.
Bốn chiếc lớn có thể nối vào ống sưởi, giữ ấm cho diện tích lên đến hai trăm mét vuông.
Tuy mười chiếc nhỏ không thể lắp đường ống nhưng dễ dàng di chuyển, mỗi chiếc có thể làm ấm từ sáu mươi đến tám mươi mét vuông.
Kết hợp cả hai loại thì chuyện sưởi ấm cho cả hai căn nhà và giữ ấm cho cây trồng trong mùa đông giá rét gần như đều đã được đảm bảo.
Vì mua nhiều nên ông chủ để giá thấp nhất cho họ.
Dù vậy, mười bốn chiếc lò cũng ngốn mất năm vạn bốn, chưa kể đến chi phí nhiên liệu.
“Anh chủ, chỗ của anh có sẵn nhiên liệu không? Bọn em cần gấp, có thì mua luôn ở đây cho tiện.”
Vì vừa rồi đã xác nhận giấy tờ hợp lệ, lại biết thương hiệu này khá có tiếng trong ngành, để tiết kiệm thời gian, Thẩm Tông định mua một lần luôn cho xong.
“Có có có, có sẵn! Hàng để trong kho luôn, nếu em cần thì anh cho người giao ngay bây giờ!”
Giữa cái nắng hè như thiêu như đốt mà lại có được một mối làm ăn lớn thế này, ông chủ cực kỳ hưng phấn, vội vàng trả lời lia lịa.
“Được……” Thẩm Tông còn chưa nói hết câu thì đã bị Cố Khải kéo tay lại.
Anh lôi cô đi vài bước, chỉ tay ra ngoài cửa: “Ra khỏi chợ là tới ngân hàng ở bên kia đường, hay là em đi đến ngân hàng trước đi? Ở đây để anh lo, lỡ ngân hàng nghỉ trưa thì phiền đấy.”
Còn chưa đến giờ ăn trưa, ngân hàng nào mà nghỉ sớm đến vậy?
Thẩm Tông liếc mắt nhìn anh, lúc này mới chợt nhận ra, người nào đó đang chê cô không biết mặc cả.
Thật sự thì —— suốt một thời gian dài trước kia, cô sống bằng hình thức đổi đồ lấy đồ, đến cả khái niệm về tiền bạc cũng gần như mất hết.
Cô biết tiền của hai người hiện tại chẳng còn nhiều, nhưng với cô thì thời gian quý hơn.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa thôi, mấy tờ tiền này cũng chẳng khác gì giấy lộn cả.
Thế nhưng Cố Khải đã muốn thương lượng thì cô cũng không phản đối, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, có thể mua thêm được vài thứ khác, cô đâu có ngốc.
“Được rồi, em đi đến ngân hàng trước. Anh có đói không? Em thấy ở cổng chợ có chỗ bán đồ ăn.”
Thấy vợ hiểu được dụng ý của mình, Cố Khải khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô như một cách an ủi, nói: “Bên cạnh ngân hàng có tiệm đồ ăn nhanh, em mua cho anh một cái hamburger là được.”
Vì chỉ đổi ngoại tệ chứ không rút tiền mặt nên giao dịch diễn ra rất nhanh, chưa đến hai mươi phút là đã xong xuôi.
Ra khỏi ngân hàng, Thẩm Tông bước thẳng về phía tiệm đồ ăn nhanh.
Dù bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất, không chỉ Cố Khải mà đến bản thân Thẩm Tông cũng chưa hoàn toàn thích nghi được với cảm giác sau khi sống lại.
Cô vẫn luôn cảm thấy mơ hồ như bản thân đang ở trong một giấc chiêm bao.
Dù suốt cả buổi sáng cô đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế là cô đang gồng mình lên, tinh thần đều đang ở trong trạng thái phấn khởi.
Giờ thì cơ thể đã dần dần thả lỏng, cuối cùng cô cũng đã tin tưởng được rằng — mình thực sự đã quay trở về rồi, cô không nằm mơ.
Cho tới lúc này, Thẩm Tông mới thực sự nhận ra mình đang đói đến mức nào!
Cô cũng không biết là đói do cơ thể hay là do tâm lý, cô chỉ biết rằng cảm giác đói ập đến bất ngờ, dữ dội đến mức ngón tay của cô cũng không khống chế được mà bắt đầu run rẩy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cảm giác hệt như quay về những ngày mà cô đói đến mức sắp ngất xỉu.
Không thể chờ thêm được nữa, Thẩm Tông gần như lao nhanh về phía tiệm ăn, chưa đi được mấy bước đã bắt đầu chạy.
May mà lúc đó đã gần một giờ chiều, lại là khu vực rìa thành phố nên tiệm cũng không quá đông.
Thẩm Tông chẳng buồn nhìn menu, gọi một hơi hai cái Big Mac, hai ly nước ép loại lớn, hai phần gà rán cỡ đại, thêm hai cái bánh táo và hai cuộn gà cuộn.
Khi nhân viên đưa cho cô túi đồ ăn to đùng, mùi thơm ngào ngạt lập tức ập tới —
Cảm giác thỏa mãn tột cùng như nhấn chìm cả người Thẩm Tông.
Cô không thể chờ thêm được nữa, lập tức bốc một miếng gà rán nhét vào miệng.
Hương vị ngon lành đã lâu không được nếm qua khiến Thẩm Tông thoáng chốc suýt nghẹt cả thở.
Cô thậm chí còn chẳng nỡ nhai, chỉ sợ lỡ mồm nuốt mất miếng gà thì sẽ không kịp cảm nhận trọn vẹn hương vị của nó.
Cô ngậm miếng gà, khẽ nhắm mắt lại, cả người như tan chảy trong cảm giác ngon lành mà ký ức suýt nữa đã lãng quên.
Đáng tiếc là giây phút ấy không kéo dài được bao lâu, điện thoại đột ngột reo lên.
Cô tiếc nuối thở dài một hơi, mở mắt lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy ba chữ “Mẹ đẹp gái” trên màn hình điện thoại, Thẩm Tông lập tức xúc động, sống mũi cay xè.
Cô vội vàng vuốt màn hình nghe máy, suýt chút nữa quên luôn cả miếng gà còn trong miệng, vừa nhai vừa mơ hồ kêu lên một tiếng: “Mẹ!” ( app truyện TᎽT )
Vừa thốt ra, nước mắt đã không kìm được mà lã chã rơi xuống.
“Thẩm Tông, con điên rồi à?! Con mua mấy thứ gì vậy hả, sao mà lại nhiều đến thế?! Người ta chở cả một cái xe tải tới tận nhà đây này!
Con sắp đi rồi mà còn mua lắm đồ như vậy để làm gì?! Còn bắt người ta chở đến tận chỗ của bà đây?! Con có biết không, nửa cái sân giờ đây đều chất kín đồ của con rồi đấy! Con đang ở đâu? Lập tức cút về cho mẹ! Không về thì mẹ sẽ trả lại hết đấy!”
Bên kia điện thoại, mẹ Thẩm – bà Trình Như hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của con gái lúc này, bà đang giận đến phát điên, vừa cầm điện thoại lên đã quát tháo om sòm, khiến mấy giọt nước mắt mới rơi xuống của Thẩm Tông cũng bị dọa cho bay biến hết sạch.
Cô vội vàng đưa điện thoại ra xa, còn không nhịn được mà đưa tay lên day day lỗ tai.
Lâu lắm rồi không nghe mẹ mắng người, nghe thanh âm ấy cũng biết tinh thần bà vẫn khỏe mạnh lắm.
Tốt quá rồi, tốt thật đấy!
Dù đang bị mắng, nhưng trên gương mặt Thẩm Tông lại rạng rỡ như một đóa hoa vừa nở.
Chờ đến khi cảm thấy mẹ mình đã mắng gần xong, cô mới bắt đầu giải thích: “Mẹ, mẹ đừng vội, nghe con nói đã…
Con về, lát nữa con sẽ về liền. Mẹ đừng từ chối nhận hàng! Mấy thứ đó đều có tác dụng cả, mẹ cứ nhận trước giúp con, về rồi con sẽ giải thích rõ cho mẹ nghe.
Đừng giận nữa, con về rồi mẹ mắng tiếp cũng được…
À mà mẹ này, nhớ ra ngoài mua ít đồ ăn nha, tối nay con đưa Cố Khải với ba chồng con về nhà ăn cơm.
Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ cả ba nữa. Con muốn ăn món sườn kho mà mẹ nấu.”
Nghe con gái nói sẽ đưa chồng với cả bên thông gia về nhà ăn cơm, Trình Như thoáng không tin vào tai mình.
Bà lập tức ngừng mắng, hỏi lại để xác nhận: “Vừa rồi con nói rằng muốn đưa ai về ăn cơm cơ?”
“Cố Khải với ba anh ấy ạ. Mẹ, tụi con đã bàn bạc xong rồi, quyết định không ly hôn nữa. Mẹ nói với ba giúp con một tiếng nha, bảo ba đừng giận nữa.
Những chuyện khác đợi đến tối con về rồi con sẽ nói rõ với ba mẹ sau.
Giờ con đang đi với Cố Khải, tụi con còn chút việc nữa phải lo. Lát nữa sẽ ghé đón ba chồng rồi cùng nhau trở về. Mẹ nhớ nhắc ba chiều nay đừng đi câu cá nha, ở nhà đợi tụi con.”
Sợ mẹ sẽ truy hỏi tới tấp, Thẩm Tông nói xong liền dứt khoát tắt điện thoại.
Vừa dứt cuộc gọi, cô lập tức mở trang mua sắm ra kiểm tra đơn hàng của mình.
Sáng nay lúc đặt đơn, vì lo rằng nếu gom một lượt quá nhiều đồ dùng ứng phó thiên tai sẽ gây ra chú ý, cô cố ý chọn cửa hàng ở ngoài tỉnh.
Ai ngờ hàng lại đến nhanh đến thế!
Đến cô còn chưa kịp nói gì với ba mẹ cả.
Tìm lại đơn hàng, mở phần vận chuyển ra xem, Thẩm Tông thấy ở cuối đơn có dòng chữ nhỏ: Giao từ kho Bắc Ninh.
Quay lại trang cửa hàng, lần này cô mới để ý – hóa ra nơi mình chọn là một chuỗi bán hàng toàn quốc, giao hàng từ nhiều kho khác nhau chính là điểm mạnh của họ.
Trước đó cô không chú ý đến điều này.
Giờ thì mẹ đã nổi cơn tam bành ở nhà rồi, Thẩm Tông cũng không còn lòng dạ nào để đi dạo tiếp.
Cô gọi điện cho Cố Khải, hẹn anh gặp nhau ở đại lý xe, rồi một mình đi tới đó trước.
Lúc cô đến thì Cố Khải vẫn chưa tới, tấm pin năng lượng mặt trời cũng còn đang chờ lắp.
Thấy cô rảnh, cậu nhân viên bán hàng trẻ dẫn cô vào tận trong cùng khu trưng bày xe.
Chỉ vào một loạt xe đạp đang được tháo thùng, cậu ấy nói: “Chị ơi, bên em đang có chương trình khuyến mãi mua ô tô tặng xe đạp, vốn dĩ thứ Hai mới bắt đầu. Lúc nãy em đã xin ý kiến sếp, ảnh đồng ý linh động cho chị một suất.
Chương trình của bọn em là mua đủ năm mươi nghìn sẽ tặng một xe đạp thường, tám mươi nghìn được tặng xe đạp gấp, mua đủ trăm nghìn thì sẽ được tặng xe điện.
Chiếc xe chị mua tổng cộng là mười sáu vạn ba nghìn năm trăm đồng, chị có thể chọn một chiếc xe điện và một chiếc xe đạp thường.”
Thế mà lại còn có chuyện tốt như vậy?
Thật đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu mà.
Lúc nãy Thẩm Tông còn đang định đi mua hai chiếc xe đạp đấy.
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Chị không lấy xe điện, mấy cậu đổi cho chị thành hai xe đạp thường với một chiếc xe đạp gấp đi.”
Nói rồi, cô chỉ về phía chiếc xe kiểu cũ khung ngang màu đen vừa được lắp xong phía trước: “Chị muốn cái kiểu này.”
Cậu nhân viên kinh ngạc nhìn cô: “Chị ơi, đó là xe đạp nam đấy, hiện giờ ở thành phố mình gần như chẳng còn ai đi kiểu này nữa đâu. Bên em có kiểu xe nữ, dáng cũng đẹp lắm. Hay là để em lắp thử một chiếc cho chị coi sao?”
“Không cần, chị lấy kiểu kia.”
Thẩm Tông vốn dĩ đã định mua loại xe đạp kiểu cũ có giá chở phía sau như thế này.
Trông thì cồng kềnh thật, nhưng lúc dùng thì bền hơn hẳn mấy loại nhẹ nhẹ mỏng manh kia. Chở được hàng, chở được người, mà cũng ít hỏng hơn.
Sau này, loại xe thế này sẽ thuộc hàng hiếm khó mà mua nổi.
Dù chiếc ô tô họ mua chưa tới mười tám vạn, nhưng còn phải tính cả tiền lắp tấm năng lượng mặt trời nữa.
Với đề nghị của Thẩm Tông, bên đại lý xe dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối cả.
Vậy nên khi Cố Khải đến nơi, anh thấy vợ mình đang đứng hiên ngang ngay trước cổng đại lý xe, bên trái là chiếc ô tô mới mua, bên phải là ba chiếc xe đạp sáng bóng, trên mặt cô là vẻ mặt đắc ý khỏi phải nói.
Cố Khải bước nhanh mấy bước, nhưng vừa đến gần Thẩm Tông thì từ trong đại lý chợt vang lên một tiếng hét thất thanh của một cô gái: “A! Sao lại nhiều kiến thế này?!”