Nụ cười trên mặt Thẩm Tông lập tức vụt tắt.

Chẳng lẽ báo hiệu lại đến sớm như vậy?

Tại sao kiếp trước cô lại chẳng hay biết gì?

Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Cố Khải cũng đi tới bên cạnh cô, siết chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.

Tiếng hét vừa rồi phát ra từ trong đại lý xe.

Lúc này đã quá một giờ chiều, đại lý cũng không còn khách, mấy nhân viên bán hàng ngồi tụm lại ở khu nghỉ ăn cơm hộp.

Một cô gái trong số đó lúc này đã nhảy bật khỏi ghế, lùi hẳn ra xa mấy bước, chỉ tay vào hộp cơm đã mở nắp trên bàn, mặt mày đầy vẻ ghê tởm.

“Trời ơi, trong hộp của tôi cũng có này!”

“Gớm quá đi! Tiểu Ngô, lúc cô đi mua cơm không thấy sao?”

Vài cô gái khác cũng bắt đầu la lên.

Cô gái tên Tiểu Ngô bị chất vấn lập tức lộ vẻ oan ức: “Lúc mua chắc chắn là không có, nếu có thì em đã không mua rồi! Hay là để đây lâu quá nên kiến bò vào? Mọi người xem đi, ngay cả cạnh tường cũng có kìa!”

Nghe cô ấy nói vậy, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bức tường cạnh bàn, đến lúc này họ mới phát hiện có một hàng kiến dày đặc đang bò theo đường viền chân tường hướng về phía cửa sổ.

Có lẽ đống hộp cơm này để đúng chỗ cửa sổ nên một nhánh của “đội quân kiến” ngửi thấy mùi nên rẽ hướng, đi theo mùi mà chui vào mấy hộp cơm này.

“Trời đất, ở đâu ra mà nhiều kiến như vậy chứ?!”

Cả đám con gái hoảng loạn lùi ra sau mấy bước, ai cũng muốn cách cái bàn ấy càng xa càng tốt.

Giờ thì chẳng ai còn để ý tới hộp cơm nữa, ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào bầy kiến đen kịt khiến ai nhìn cũng phải sởn gai ốc.

Dù sao đây cũng không phải là nơi ở ngoài trời, mà đại lý lại bày biện rất cao cấp, từ thiết kế tới vệ sinh đều rất chỉnh chu.

Trong hoàn cảnh như thế lại xuất hiện nhiều kiến thế này, thật sự đúng là đáng kinh ngạc.

“Có phải thời tiết sắp thay đổi rồi không? Em từng nghe nói động vật là nhạy cảm với thiên tai nhất, chúng hưng sư động chúng rời đi như thế này, có khi nào là điềm báo không?” Thẩm Tông đứng bên cạnh lên tiếng.

Cố Khải nhìn vợ mình một cái.

Tuy giọng điệu cô rất bình thản, nhưng anh có thể cảm nhận rõ trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, thân thể cũng hơi căng cứng.

Anh hiểu, cô nói những lời này là đang cố nhắc nhở mấy cô gái kia.

Vì vậy, Cố Khải vốn ít nói cũng khẽ tiếp lời: “Đúng thế, hành vi bất thường của động vật thường là tín hiệu báo trước, rất có thể sắp có thiên tai lớn.”

“Trời ạ, hình như là như vậy thật! Tôi cũng đã từng nghe qua!”

“Phải rồi, kiến dọn nhà… có khi nào trời sắp mưa không?”

“Mưa gì chứ, trời thế này không thấy à, chẳng có lấy một gợn mây nào, hôm nay lại còn nóng ói, mới tháng Sáu mà đã gần bốn mươi độ rồi!”

“Nhưng chính cô cũng nói nó bất thường còn gì…”

“Cố Khải, hay mình mua vài bộ đồ dùng khẩn cấp để phòng đi? Cẩn tắc vô áy náy, chuyện hôm nay cứ làm em cảm thấy bất an thế nào ấy. Mấy thứ đó cũng chẳng đắt, mà để lâu cũng không hỏng, có mấy bộ thủ sẵn cũng yên tâm hơn.”

“Được.” Cố Khải gật đầu: “Mua thêm vài bộ. Ngoài nhà mình ra thì cũng chuẩn bị sẵn cho ba mẹ nữa. Người lớn tuổi càng cần phải cẩn thận.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hai người không để tâm tới mấy cô gái kia nữa, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.

Những gì có thể nhắc thì họ cũng đã nói rồi, còn có nghe hay không, âu cũng là chuyện số mệnh của từng người.

May là dù đi xa rồi nhưng hai người họ vẫn nghe thấy tiếng nói của mấy cô nhân viên kia đang líu ríu bàn tán sau lưng.

“Ơ, tôi cũng đi mua mấy bộ đây. Nhỡ đâu có chuyện gì thật, ba mẹ tôi đều già cả hết cả rồi, phòng ngừa một chút cũng yên tâm hơn.”

“Ôi giời, mấy thứ đó có ích gì chứ? Vừa chiếm chỗ, vừa có hạn dùng, để quá hạn là lãng phí. Nhưng mua ít đồ ăn sẵn dự trữ thì được. Trời nóng thế này, có sẵn đồ ăn thì khỏi phải ra ngoài nhiều.”

Các cô gái còn nói gì đó nữa nhưng Thẩm Tông và Cố Khải đã đi xa nên không nghe thấy.

Hai người cố nhét mấy chiếc xe đạp vào trong xe điện rồi lái xe rời khỏi đại lý.

Chạy tới đoạn đường vắng không bóng người, Thẩm Tông liền thu xe vào không gian, sau đó mới cùng Cố Khải đến bãi đậu xe.

Lần này họ không la cà ở ngoài nữa, mà lái thẳng xe về căn nhà cũ của nhà họ Cố – nơi ông Cố Chính Sơ đang sống.

Đó là một khu dân cư khá cũ kỹ, các tòa nhà xung quanh đều đã có tuổi đời hơn ba mươi năm.

So với những khu chung cư mới xây, nơi này có vẻ lỗi thời, lạc lõng.

Nhưng cũng chính vì vậy, nó lại mang đậm hơi thở đời thường.

Hàng quán nhỏ, tiệm tạp hóa nối tiếp nhau, nhìn vào là thấy ngay sự nhộn nhịp của sinh hoạt.

Nhà họ Cố nằm ở tầng trệt một khu chung cư sát mặt đường.

Cũng giống như những nhà hàng xóm khác, họ dán kính kín ban công hướng ra đường, mở thêm cửa ra vào, còn xây mấy bậc thang, biến thành một cửa tiệm.

Chỉ là nhà này không bán đồ ăn vặt hay văn phòng phẩm, mà trên cửa tiệm chỉ treo vỏn vẹn một tấm biển gỗ, đề bốn chữ đơn giản: “Y quán Cố gia”.

Cửa tiệm nhìn qua tuy đơn sơ nhưng danh tiếng của nó thì lại không hề nhỏ.

Viện trưởng cũ của bệnh viện Y học cổ truyền Bắc Ninh – một nhân vật nổi danh trong giới Đông y – mở phòng khám sau khi nghỉ hưu, hỏi thử xem, người kiếm tới để khám bệnh còn ít sao? ( truyện trên app t.y.t )

May mà đúng lúc này là giờ nghỉ trưa, trong y quán không có bệnh nhân.

Hai vợ chồng trẻ bước vào nhà, Cố Chính Sơ đang nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần thì chậm rãi mở mắt ra.

Thấy Thẩm Tông, ông hơi khựng lại một giây.

“Ba.” Thẩm Tông gọi một tiếng.

Nhìn người cha chồng từng tiều tụy trong ký ức, giờ đây lại khỏe mạnh và đầy sức sống trước mắt, lòng cô chợt dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Sau tiếng gọi “ba” kia, cổ họng cô nghẹn lại, chẳng thốt ra được lời nào nữa.

Cố Chính Sơ ngồi dậy.

Thấy cô con dâu nhỏ mà mình nuôi từ bé mắt đỏ hoe, lòng ông cũng bất giác dịu xuống, những cảm xúc không vui cũng dần tan biến.

Mỗi người một chí hướng.

Con cái muốn theo đuổi ước mơ thì có gì sai?

Ông khẽ thở dài, đứng dậy quay về ngồi vào bàn chẩn bệnh, rồi chỉ tay về phía ghế sofa, nói với Thẩm Tông: “Ngồi đi, đừng khóc.”

Nghe giọng nói ông, nghe được thứ âm thanh thân thuộc trong ký ức, Thẩm Tông càng không thể kìm lòng được nữa, bật khóc nức nở.

Cô nhớ lại lúc trở về từ Nam An, trải qua biết bao nhiêu gian nan vất vả, vừa bước vào cửa thì đã hay tin Cố Khải vì đi tìm mình mà bị đá đè chết, cô đã đau đớn khóc ngất đến quặn lòng.

Lúc đó, ba chồng cũng chỉ thở dài như vậy rồi nói một câu: “Ngồi xuống đi, đừng khóc nữa.”

Khoảnh khắc ấy khiến cô không biết đâu là mơ, đâu là thật.

Cố Khải treo tấm biển “Hôm nay nghỉ, tạm dừng khám” ra ngoài cửa rồi khóa cửa lại từ bên trong.

Chỉ một loáng sau, quay đầu lại đã thấy vợ mình khóc đến nỗi không nói thành lời.

Anh khó hiểu quay sang nhìn cha mình, dùng ánh mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Chính Sơ trừng mắt lườm anh một cái, rồi đứng dậy đi vào trong lấy khăn nóng, quay ra quẳng cho anh: “Lau mặt cho Tông Tông đi.”

Cố Khải nhận lấy khăn nóng, vẻ mặt đầy vẻ mù mờ đi đến bên vợ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dỗ dành: “Sao thế này? Khóc gì vậy em?”

Lúc này, Thẩm Tông đang nghĩ tới cảm giác đau đớn tột cùng khi nghe tin Cố Khải chết kiếp trước. Vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy lo lắng của anh, cô lại lập tức bật khóc nức nở.

Cô dang tay ôm chặt lấy chồng, gương mặt nhỏ vùi sâu vào trong lồng ngực anh, vừa khóc vừa không ngừng gọi: “Cố Khải, Cố Khải…”

Vừa nghĩ vừa sợ hãi, chẳng dám mở mắt ra.

Cố Chính Sơ thấy con dâu nhỏ khóc đến thế cũng có chút luống cuống.

Ông biết hai đứa nhỏ định mấy hôm nữa sẽ làm thủ tục.

Lúc chúng vừa bước vào, ông còn tưởng hai đứa đã đổi xong giấy tờ, đến đây để nói với mình một tiếng.

Nhưng nhìn Thẩm Tông ôm con trai ông mà khóc lóc thảm thiết như vậy, ông lại cảm thấy có khi nào mình đã đoán sai rồi không.

Chẳng lẽ… sự tình còn cơ hội cứu vãn?

Nhưng, làm sao có thể?

Công việc cũng nghỉ rồi, visa cũng lấy rồi, sao Thẩm Tông có thể quay đầu lại được?

Có lẽ chỉ là… không nỡ thôi.

Dù sao hai đứa nhỏ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt.

Trong lòng Cố Chính Sơ lại thở dài thêm một lần nữa, lên tiếng nói: “Tông Tông, đừng khóc nữa. Giờ đi lại tiện như vậy, ra nước ngoài rồi thì cũng đâu phải là không về được? Chẳng qua là đi học thôi mà, nghỉ lễ mua vé về một chuyến là xong, đâu cần phải buồn đến mức này.”

Nói đến đây, ông ngừng một nhịp: “Con với Tiểu Khải… dù không làm vợ chồng được nữa nhưng cũng vẫn có thể là bạn. Không lẽ chỉ vì chuyện đi học mà sau này không cũng thèm nhìn mặt nhau nữa?”

Nếu thật sự không nỡ, sau này nguôi giận rồi quay lại tái hôn cũng không muộn mà!

Trong lòng ông thầm bổ sung thêm một câu.

Lúc này Thẩm Tông cũng ý thức được bản thân đã hơi mất kiểm soát.

Cô buông chồng ra, nhận lấy khăn nóng rồi lau mặt, vừa sụt sùi vừa phản bác: “Ai nói bọn con không làm vợ chồng nữa? Bọn con vẫn đang rất tốt đấy! Ba, ba đừng có mà nói bậy, con với Cố Khải không ly hôn đâu, bọn con sẽ ở bên nhau cả đời, làm vợ chồng cả đời!”

Cố Chính Sơ: “…”

Cố Khải đưa tay day day trán, che đi nụ cười lộ rõ giữa hai đầu mày, theo thói quen lên tiếng đỡ lời thay vợ: “Ba, tụi con ổn rồi, hôm nay tụi con đến là để báo ba biết một tiếng, tụi con sẽ không ly hôn nữa.”

Cố Chính Sơ bị hai vợ chồng trẻ xoay tới xoay lui như vậy đến mức cũng choáng váng luôn.

Ông không tiện hỏi Thẩm Tông, chỉ đành trừng mắt nhìn Cố Khải, dùng ánh mắt ra hiệu: Giải thích ngay lập tức!

Cuối cùng Thẩm Tông cũng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi đến cạnh chồng.

Cô nhìn Cố Chính Sơ, nói: “Ba, ba đừng trừng anh ấy, chuyện này không liên quan đến anh Khải đâu, để con giải thích.

Chỉ là chuyện hơi dài, với cả ba mẹ con cũng đang chờ con về để nói chuyện nữa.

Ba về cùng tụi con nha, con đã nhờ mẹ nấu cơm rồi, cũng bảo ba con ở nhà đợi ba, không được đi đâu hết.

Mình cùng nhau về đi, có gì rồi con sẽ kể hết mọi chuyện cho cả nhà nghe, khỏi phải nói đi nói lại nhiều lần.”

Nghe nhắc tới chuyện sang nhà thông gia, Cố Chính Sơ thoáng do dự.

Nhưng rõ ràng ông đã bị trận khóc khi nãy của Thẩm Tông làm cho sững sờ, cũng cảm thấy lo, có khi vợ chồng hai đứa nhỏ lại giấu người lớn chuyện gì đấy.

Nếu không thì sao cô bé lại khóc đến uất ức như vậy?

Cho nên ông cũng không phản đối kịch liệt như Cố Khải nghĩ.

Ngược lại còn rất sảng khoái gật đầu, nói: “Được, ba đi với tụi con một chuyến. Rốt cuộc có chuyện gì, tụi con phải nói rõ ràng với mọi người đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play