"Ha ha, rất tốt, rất tốt!" – Hiệu trưởng ánh mắt tràn đầy yêu thương và tán thưởng nhìn về phía Diệp Hàn Sương đang nhắm mắt.

Tất chủ nhiệm cũng chuẩn bị gật đầu phụ họa thì đột nhiên trên màn hình kiểm tra, các con số đang hiển thị bỗng biến động kịch liệt. Sau một hồi nhấp nháy bất thường, toàn bộ dữ liệu về tinh thần lực nhanh chóng tụt dốc… cuối cùng dừng lại ở con số 0.

Ngay sau đó, cột số liệu thể năng cũng bắt đầu hiện lên và kết quả vẫn là 0 chói lọi.

Tâm trạng đang sục sôi của mọi người lập tức nguội lạnh như bị dội nước đá.

“Cái gì thế này?” Giáo viên kiểm tra kinh ngạc há hốc mồm nhìn chằm chằm vào màn hình. Hai số liệu quan trọng nhất tinh thần lực và thể năng lại đồng loạt trở thành số 0?

“Không thể nào… lúc nãy rõ ràng là 3S mà!” Người bên cạnh sững sờ, nhất thời không thể phản ứng kịp.

Hiệu trưởng cũng hơi nhíu mày, ánh mắt lại nhìn về phía học sinh vẫn còn đang nhắm mắt chưa tỉnh lại, vẻ mặt khó đoán, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Còn ở bên trong máy trắc nghiệm, Diệp Hàn Sương thì vẫn đang say sưa thổi phồng Thủy Hoàng bệ hạ bằng một bài văn tự viết đầy kính ngưỡng, sau đó rất ngoan ngoãn quỳ bái trước xe đồng thau, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn vị đế vương vĩ đại, nhỏ giọng thương lượng chuyện giữ bí mật lăng mộ Tần Hoàng.

Hoàn toàn không biết bên ngoài bởi vì chỉ số nghịch thiên kia của hắn, đã khiến hai đại đầu sỏ tinh tế suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Tổ tông à, ngài là vĩ đại, oai hùng, mạnh mẽ vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng tổ tông nha. Tôn tử này ít ra cũng là người giữ mộ của ngài, ngài nỡ lòng nào không thương xót ta một chút, để ta được ngủ ngon giấc chứ? Như vậy ta mới có tinh lực để thật tốt thủ mộ cho ngài mà!”

Từng câu từng chữ như đang không ngừng nhắc nhở Tần Thủy Hoàng rằng bản thân ông đã chết từ lâu. Khóe miệng ông khẽ giật giật  cái tên tôn tử này, thật sự là… không thể yêu thương nổi.

“Tổ tông?”


“Thủy Hoàng ba ba?”

Diệp Hàn Sương dè dặt gọi, ánh mắt điên cuồng ra hiệu, cầu xin đầy hàm ý.

Tần Thủy Hoàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn vài giây, sau đó phất tay áo, lạnh nhạt nói:
“Chuyện của mình thì tự mà lo, cút, cút, cút.”

Diệp Hàn Sương còn định nói thêm gì đó, thì trước mắt bỗng nhòe đi, cảnh vật trước mặt nhanh chóng thay đổi.

Trước mặt là pha lê trong suốt, cách đó không xa là nhóm người đang quan sát tốt rồi, hắn đã quay trở lại.

Nhưng... đợi đã, câu cuối cùng tổ tông nói là có ý gì?


Mặc kệ hắn thật à?!

Thế mà hắn nịnh bợ nửa ngày trời, ngay cả "ba ba" cũng gọi rồi, vậy mà chẳng có tác dụng gì.
Quăng hắn đi như rác, người đàn ông này đúng là khó hầu hạ quá mức.

Không được, hắn nhất định phải tái đấu ba trăm hiệp với ông ta!

“Diệp đồng học, cậu thấy sao rồi?” Tất Lãng Hoa thấy hắn tỉnh lại, lập tức hỏi.

Diệp Hàn Sương vốn còn đang chuẩn bị tiếp tục nghĩ cách tìm người, bị kéo về thực tại. Nhìn lướt qua xung quanh, suýt nữa quên mất hắn vẫn đang trong phòng thí nghiệm.

Từ từ bước ra khỏi máy trắc nghiệm, cười đáp:

 “Tôi ổn.”

Ngoài việc vừa gặp một vị đại lão có thể dọa người chết ngất nếu nhắc đến…

Ánh mắt quét qua bảng số liệu bên cạnh, vừa nhìn liền thấy hai con số 0 to đùng chễm chệ hiện lên, hắn lập tức thở dài cảm khái:


“Tôi đã nói rồi mà, tôi vốn chẳng có tinh thần lực gì cả.”

Giáo viên phụ trách kiểm tra hơi há miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Diệp Hàn Sương cười tươi rói nói:


“Nhìn mấy con số này thật gọn gàng, đẹp mắt ghê.”

“Diệp đồng học, thật ra thì…”


Tất Lãng Hoa vừa định mở lời, đã bị hiệu trưởng cắt ngang, trên mặt nở nụ cười hiền từ:
“Diệp đồng học đúng không, giữ được tâm thái như vậy rất tốt.”


Ông nhẹ gật đầu tán thưởng. “Ta rất xem trọng em, tương lai sẽ rất đáng mong đợi.”

“Thật vậy sao? Vậy cảm ơn ngài nha.”


Diệp Hàn Sương không nghĩ nhiều, chỉ ngoan ngoãn đáp lời:
“Em sẽ cố gắng! Vậy... em có thể đi được chưa ạ?”

“Ừ, đi chơi chút đi.” Hiệu trưởng gật đầu dặn dò.

Tất Lãng Hoa nhìn bóng dáng Diệp Hàn Sương cùng đám người rời đi muốn nói rồi lại thôi. Đợi đám người rời đi, Lập tức hỏi:"Hiệu trưởng vì cái gì không nói cho cậu ta, cậu ta chính là đang ở giai đoạn thức tỉnh?" 

Hiệu trưởng liếc mắt nhìn ông một cái, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

“Biết thì thế nào? Không biết thì làm sao?”

Tất Lãng Hoa ngẩn người.

Chỉ nghe hiệu trưởng tiếp tục:
“Đứa nhỏ kia tâm trí rất vững, nhưng lại quá bình thản. Nếu để hắn biết bản thân đang ở giai đoạn thức tỉnh, lại mang theo dị thường như vậy, khó đảm bảo sẽ không tạo thành áp lực tâm lý.”
 

Ánh mắt ông hơi nheo lại, nhìn về phía bóng lưng Diệp Hàn Sương đã biến mất khỏi hành lang:


“Hơn nữa… ta nghi ngờ, hắn không chỉ đơn giản là một lần thức tỉnh.”

Tô Ngọc Nhã khoanh tay, lông mày nhướng lên đầy hứng thú: “Một cái học sinh văn hóa hệ, triệu hoán ra cổ đại đế vương. Còn là cái vị đó… Xem ra ánh sao học viện năm nay không yên ổn được rồi.”

Hiệu trưởng cười nhạt: “Chúng ta chờ xem.”

Tất Lãng Hoa nuốt nước miếng: “Vậy… điểm khảo thí tinh thần lực lần này... báo cáo thế nào?”

Tô Ngọc Nhã lười biếng mở miệng: “Ghi 0 đi, phế vật cho tiện. Để thiên tài nhà người ta sống thoải mái thêm hai ngày.”
 

Hiệu trưởng khẽ gật đầu, thần sắc ngưng trọng: “Đúng vậy. Hắn nếu thể năng vĩnh viễn không cách nào đề thăng, dù có tinh thần lực cường đại đến đâu, cũng chỉ là một cái lý luận thiên tài.”

Tất Lãng Hoa khẽ nhíu mày: “Nhưng... hắn có thể triệu hoán ra lão tổ tông! Cái kia... cái kia là...”

Hiệu trưởng khoát tay: “Chính là bởi vì triệu hoán ra cái kia ‘lão tổ tông’, cho nên ta mới không dám vọng động.”

Tô Nhã cũng thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp: “Ngươi cho rằng triệu hoán ra cái kia là việc nhỏ sao? Đó là Tần Thủy Hoàng. Một tồn tại mà toàn bộ văn minh Hoa Hạ cổ đại cũng chỉ dám truyền thuyết kính ngưỡng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin.”

Hiệu trưởng cười nhạt, trong mắt lóe lên tinh quang: “Bởi vậy càng phải cẩn thận. Người kia không phải chiến sủng, càng không thể là linh vật. Hắn là một cá thể có ý thức và ý chí vô cùng cường đại. Ta hoài nghi, đây là một lần triệu hoán vượt cấp văn minh... một loại chưa từng ghi chép, cũng chưa từng xảy ra.”

Không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Một lúc sau, Tất Lãng Hoa hít sâu một hơi:
“Vậy… chúng ta nên làm gì?”

Hiệu trưởng: “Đừng làm gì cả. Quan sát. Ghi chép. Mọi hành động đều phải xin phép và giữ kín. Mọi tiếp xúc với Diệp Hàn Sương đều phải thông qua lớp ngụy trang bình thường nhất. Đợi hắn tự mình bước ra.”

Tô Nhã nhếch môi:“Chờ một người thức tỉnh… cũng là một loại tu hành.”
 

Hơn nữa, dù có thật sự thức tỉnh được tinh thần lực cấp cao thì cũng vô dụng.
Tinh thần lực quá mạnh, nhưng thể năng lại không tương xứng, thì căn bản không thể chịu nổi sức ép từ năng lực ấy.

Trong trường hợp tốt nhất, cậu ta sẽ trở thành một phế nhân hoàn toàn, không thể cử động, nặng hơn thì… trực tiếp biến thành người thực vật, mãi mãi không tỉnh lại.

Nói cách khác, tiềm lực ấy, dù nhìn qua có vẻ rực rỡ đẹp đẽ, nhưng hoàn toàn không mang lại giá trị thực tế nào — thậm chí còn có khả năng trở thành đối tượng nghiên cứu của một thế lực nào đó.

Hiệu trưởng nghiêm túc nhìn về phía giáo viên phụ trách kiểm tra đo lường, giọng trầm thấp lạnh lẽo:
“Chuyện này chỉ bốn người chúng ta được biết. Toàn bộ số liệu lập tức phong ấn. Nếu có ai dám tiết lộ…”


Ông dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như dao:
“…tôi sẽ đích thân đưa người đó ra tòa án quân sự hoàng gia.”

“Rõ, thưa hiệu trưởng.” — Giáo viên phụ trách kiểm tra đo lường liên tục gật đầu.

Tất Lãng Hoa cũng dần trấn tĩnh lại. Vừa rồi hắn chỉ là quá nóng vội. Nghĩ đến tình hình chiến tranh ngày càng khốc liệt qua từng năm, lại thêm việc các văn minh cấp cao ức hiếp văn minh yếu hơn, khiến hắn không khỏi tức giận.

Hắn thở ra một hơi nặng nề: “Tôi hiểu rồi, sẽ biết phải làm sao.”

Hiệu trưởng gật đầu: “Tốt lắm. Đừng quá để tâm đến cậu ta, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Tránh để ai phát hiện ra, kéo theo tai hoạ bất ngờ cho cậu bé.


---

*
Vừa ra khỏi phòng kiểm tra, Diệp Hàn Sương lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

“Sương Sương, cậu ra rồi à? Sao rồi, sao rồi? Kết quả thế nào?” — Ninh Tất lập tức chạy lại, ánh mắt đầy mong chờ.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe, riêng Phương Tuấn thì nắm chặt tay, căng thẳng cực độ.

Diệp Hàn Sương nhún vai, vẻ mặt dửng dưng: “Song 0 nha.”

“Hả? Song 0?” — Mọi người sững sờ.
 

Ninh Tất chớp mắt, không hiểu gì cả.

Những người khác cũng ngơ ngác, đồng loạt nhìn nhau — “Song 0” là cái gì?

Diệp Hàn Sương gật đầu, nhàn nhạt giải thích:
“Thể năng 0, tinh thần lực 0. Gọi tắt là... song 0 bái.”

“Cái gì?!”  Ninh Tất kinh ngạc thốt lên.

Mọi người xung quanh lập tức mở to mắt, tràn đầy vẻ khó tin nhìn cậu.

Tinh thần lực: 0.
Thể năng: 0.
Cái này... làm sao có thể?

Diệp Hàn Sương nhìn vẻ mặt hoang mang của mọi người, nhướng mày: “Sao thế? Có gì đó không ổn à?”

— Không ổn? Quá sức không ổn là đằng khác!

Ở tinh tế hiện đại, tuy rất nhiều người không thể thức tỉnh tinh thần lực, nhưng ít nhất cũng có thể đạt tới cấp E, dù vô dụng đến đâu cũng là cấp F. Cho dù tinh thần lực không có, thể năng cơ bản vẫn không bao giờ là số 0.

Tình huống như thế này... chưa từng nghe thấy bao giờ.

Ninh Tất khẽ kéo cậu lại gần, thì thầm đầy lo lắng: “Cậu biết không... Toàn bộ tinh tế, chưa từng có ai là song 0 cả.”
 

“Vậy chẳng phải là... ta độc nhất vô nhị rồi?”
Diệp Hàn Sương bừng tỉnh đại ngộ.
Nói cách khác, cậu thật sự rất... phế.

Nếu đặt ở thời hiện đại, thế nào cũng được coi là hàng hiếm — kiểu hiếm lạ bị người ta vây xem như sinh vật kỳ lạ trong lồng kính.

“A, biết rõ mình là phế vật ngàn năm khó gặp thì cũng coi như có chút tự nhận thức.”
Phương Tuấn sau khi kinh ngạc, cười lạnh liên tục:
“Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây đi. Ta có thể không truy cứu chuyện ngươi dùng cấm dược. Nếu không…”

Một kẻ song 0 phế vật, căn bản không thể nào thắng nổi hắn.


Nhất định là dùng cấm dược.

Hắn muốn nhìn xem, hiện tại còn ai dám đứng về phía Diệp Hàn Sương?
Đương nhiên, cũng sẽ chẳng còn ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái nữa.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không ít người đã lén lút nhìn về phía Diệp Hàn Sương, ánh mắt đầy châm chọc và giễu cợt, như thể cậu là trò cười lớn nhất trong ngày. Quả thật khiến người ta tức giận.

“Đúng rồi, nếu hắn là song 0, vậy căn bản không thể nào áp đảo được học trưởng trong trận đấu lúc nãy!”


“Chẳng lẽ thật sự dùng cấm dược?”


“Không thể nào đâu, hắn xinh đẹp như vậy, chắc không làm mấy chuyện dơ bẩn đó đâu, nhỉ?”


“Liên quan gì đến việc đẹp hay không? Cô hoa si vừa thôi đi.”


“Vậy chẳng phải là hắn sẽ bị nhà trường khai trừ? Lại mất đi một mỹ nhân rồi...”


“Hắn đúng là người đẹp nhất tôi từng thấy đấy, thật đáng tiếc.”


“Xinh đẹp thì sao chứ? Vẫn là phế vật thôi.”


“Chuẩn luôn, chưa nói đến năng lực, đến phẩm hạnh cũng không có — dám đi đường tắt!”

“Trường chúng ta quy định rất rõ ràng, tuyệt đối không tiếp nhận loại học sinh như hắn. Bị khai trừ là chuyện chắc chắn.”


Phương Tuấn nghe thấy những lời xì xào xung quanh, trong lòng không giấu được sự đắc ý.

Ninh Tất gấp đến mức đỏ mặt, hét lớn: “Câm miệng! Không có chứng cứ thì sao có thể nói bậy như vậy!”


“Kết quả kiểm tra còn chưa đủ làm chứng cứ sao? Đừng có chối cãi. Phế vật thì vẫn là phế vật, hơn nữa còn là loại rác rưởi nhất.”
Phương Tuấn ngông cuồng châm chọc, không chút nể mặt ai.

“Ngươi...”


“Ninh Tất.”


Diệp Hàn Sương giơ tay ngăn lại, giọng điệu bình thản nhưng không giấu sự khinh thường: “Ngươi cãi nhau với chó làm gì? Dù sao nó cũng chẳng hiểu tiếng người.”

“Ngươi nói ai là chó?!” Phương Tuấn lập tức biến sắc.


Diệp Hàn Sương nhướn mày, ánh mắt lười biếng đảo qua: “Còn không rõ ràng sao?”

“Phốc—”

Trong đám người, không biết ai bật cười đầu tiên, tiếp đó là từng tiếng cười vang lên rải rác. Có người cố nhịn, có người cười trắng trợn, khiến không khí trở nên vi diệu khó tả.

Phương Tuấn đỏ bừng mặt, vừa định nổi đóa thì hiệu trưởng cùng mấy giáo viên bước ra. Nhìn thấy đám học sinh vây quanh, ông nghiêm giọng:

“Làm gì mà tụ tập ở đây?”

Phương Tuấn vừa thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ tay về phía Diệp Hàn Sương, lớn tiếng nói:

“Hiệu trưởng, chủ nhiệm, người này rõ ràng đã dùng cấm dược! Kết quả cũng đã hiện ra rồi, xin lập tức đuổi hắn khỏi trường!”

Bùi Hiền vị hiệu trưởng luôn ôn hòa vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm:

“Hắn không hề dùng cấm dược.”

“Không thể nào!” Phương Tuấn kinh ngạc kêu lên.

Những người xung quanh cũng sững sờ, nhao nhao dựng tai lắng nghe.

Một người song 0… lại có thể thắng được học trưởng song A? Lại còn không dùng cấm dược?

Phương Tuấn rõ ràng không thể chấp nhận kết quả này, vẫn không cam lòng:

“Hiệu trưởng, hắn…”

Hiệu trưởng chỉ lạnh nhạt liếc cậu một cái, ánh mắt sắc bén khiến Phương Tuấn nghẹn lời, không dám nói tiếp.

Bùi Hiền vẫn mang vẻ hòa nhã, nhưng giọng điệu lại đầy nghiêm khắc:

“Nhà trường đã kiểm tra toàn diện, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Diệp Hàn Sương từng sử dụng cấm dược. Các em nên nhớ, khi chưa có chứng cứ xác thực, việc tùy tiện vu khống người khác là hành vi nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo nội quy.”

Lời vừa dứt, đám học sinh xung quanh lập tức im thin thít, không ai dám nói thêm gì nữa.

Diệp Hàn Sương nhướng mày, liếc nhìn Phương Tuấn một cái, khoé môi cong lên nhàn nhạt:

“Nghe rõ chưa? Người ta nói ngươi nói bậy đó.”

Phương Tuấn siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch rồi xanh mét, trong mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.

“Phương Tuấn.” Tất chủ nhiệm giọng nghiêm khắc, sắc mặt cũng trở nên lạnh đi: “Em đang nghi ngờ quyết định của chúng tôi sao? Thua không phải chuyện gì mất mặt cả. Trên chiến trường, thắng bại chưa bao giờ là điều có thể đoán trước. Nhưng nếu thua mà không tự tìm nguyên nhân từ bản thân, lại quay sang đổ lỗi cho người khác… thì trường học này chưa từng dạy em như vậy, thầy cô cũng chưa từng dạy em như thế.”

Phương Tuấn khẽ mở miệng định phản bác, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Tất chủ nhiệm, cuối cùng đành ngậm miệng, cúi đầu, lòng đầy không cam.

Sao lại có thể có kết quả như thế chứ? Đừng nói là hiện tại không có, từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện kiểu tình huống này.

Bọn họ chắc chắn thiên vị Diệp Hàn Sương. Còn không phải vì nhà hắn có tiền sao? Một kẻ phế vật như vậy, có gì đáng để bênh vực?

Tất chủ nhiệm nhìn thấy rõ vẻ mặt của Phương Tuấn, mày cau chặt. Trong lòng ông âm thầm lắc đầu tính tình như vậy, lại quá xốc nổi, nếu thật sự bước lên chiến trường… e là…

“Được rồi, mọi người giải tán đi, đừng tụ tập ở đây nữa. Ai còn chưa kiểm tra thì nhanh chóng hoàn tất. Ngày mai là bắt đầu huấn luyện tân sinh rồi, hy vọng mọi người đều đạt thành tích tốt, không phụ sự kỳ vọng.”

Bùi Hiền mỉm cười, hòa giải bầu không khí, sau đó vỗ vai Phương Tuấn, giọng điệu ôn hòa: “Tương lai còn dài, không cần cố chấp với được mất trước mắt. Hãy học cách nhìn về phía trước.”

Sau đó, ông quay sang Diệp Hàn Sương, nụ cười càng thêm hiền hậu: “Đôi khi, những con số không đại diện cho tất cả. Chúng tồn tại có lý, nhưng không phải tuyệt đối. Mọi thứ vẫn do chính bản thân quyết định.”

Ánh mắt Diệp Hàn Sương khẽ động, cậu cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn hiệu trưởng đã dạy bảo, học sinh xin ghi nhớ.”

Rồi cậu quay sang nhìn Phương Tuấn người đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn xé nát cậu lại nhoẻn miệng cười, từ tốn nói:
“Học trưởng, cùng nhau cố gắng nhé.”

“Ngươi!” Phương Tuấn giận đến toàn thân run rẩy. Nếu không bị hai người bạn giữ lại, có lẽ hắn đã lao lên rồi. Tên khốn này, đúng là đáng giận!

Diệp Hàn Sương khẽ cười nhạt một tiếng, không buồn liếc nhìn Phương Tuấn thêm lần nào, quay sang nói với Ninh Tất: “Tất Tất, đi kiểm tra thực nghiệm thôi.”

“Đi đi đi!” Ninh Tất lập tức chạy tới, hăng hái kéo tay Diệp Hàn Sương rời khỏi.

Diệp Hàn Sương chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hiệu trưởng và các thầy cô, sau đó theo Ninh Tất rời đi.

Vừa ra khỏi toà nhà lớn, khí thế hừng hực của Ninh Tất lập tức xẹp xuống, cậu lo lắng nhìn bạn cùng phòng: “Sương Sương, ngày mai bắt đầu huấn luyện thật rồi đó... Ngươi hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình, lỡ như gặp phải đồng đội xấu tính thì biết làm sao? Khó khăn lắm đó.”

Trường quân đội rất coi trọng thực lực, kẻ quá yếu dù cùng một đội cũng dễ bị gạt bỏ.

Diệp Hàn Sương xoa cằm, lặng lẽ gọi trong đầu: “Tổ tông, lão tổ tông, Thủy Hoàng ba ba, ngài còn đó không vậy?”

Tần Thủy Hoàng đỡ trán: “Nói đi.”

Nghe được tiếng đáp lại, Diệp Hàn Sương trong lòng lập tức vui mừng như nở hoa:
“Tổ tông, ngài già rồi còn gân, còn nghe được tiếng tôn tử, thật tốt quá! Tổ tông ơi, đại tôn tử của ngài sắp khổ đến nơi rồi, ngài thật sự không định cho ta một tí xíu gì đó để cứu mạng à?”

“Ngài nhìn xem, người ngoài còn biết quan tâm ta, ngài là tổ tông ruột thịt mà nhẫn tâm nhìn tôn tử mình khổ sở như vậy sao? Ngài thật sự không muốn cho ta chút bảo bối à, ví dụ như rồng nè, phượng nè, hoặc thứ gì đó thật oách... ta không kén chọn đâu.”

Tần Thủy Hoàng: “...”

“A...”
 

_______________________ 

Truyện ngoài lề Trạch tự thêm.☆○☆

Tần Thủy Hoàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
“Ngươi muốn rồng, muốn phượng, muốn bảo bối... Vậy ngươi nghĩ ngươi là ai? Trẫm là hoàng đế khai quốc, không phải máy phát lương thực.”

Diệp Hàn Sương vội vàng nịnh nọt:
“Ai da tổ tông à, ngài nói lời ấy là tổn thương lòng tôn tử rồi đó. Ta chẳng phải cũng là hậu nhân của hoàng tộc sao? Máu họ Tần chảy trong người nè, ngài không cho ta, lẽ nào đi cho người ngoài?”

Tần Thủy Hoàng: “Trẫm nhìn ngươi, là nhìn ra một thân nhàn nhã, miệng ngọt tay mềm, làm gì cũng là vì muốn trẫm giúp dọn đường. Trẫm chết rồi ngàn năm còn phải nuôi ngươi, ngươi không biết xấu hổ sao?”

Diệp Hàn Sương nghiêm túc phản bác:
“Tổ tông, chuyện ngài ‘chết rồi ngàn năm’ không liên quan tới ta nha, cái này là ông trời cho ta cơ hội gọi ngài sống lại. Ngài cũng không thể vừa hiện hồn dọa người ta, vừa không chịu trách nhiệm nha!”

Tần Thủy Hoàng: “...”


Một lúc sau, giọng hắn mới chậm rãi vang lên, mang theo bất đắc dĩ:
“Ngươi thật đúng là... được rồi, xem như trẫm thua ngươi. Trong di vật của trẫm có một tấm Ngự thú phù, có thể triệu hoán linh vật từ không gian khác, ban cho ngươi một lần cơ hội. Nhưng chỉ một lần thôi.”

Diệp Hàn Sương hai mắt sáng rỡ, lập tức bật dậy trong đầu: “Tổ tông vạn tuế! Tổ tông anh minh thần võ, ngài là ánh sáng của sao Bắc Cực, là đuốc lửa trong đêm tối của tôn tử, là...”

Tần Thủy Hoàng lạnh lùng cắt ngang:
“Ngậm miệng. Nếu ngươi triệu hồi ra cái gì không ra hồn, thì tự chịu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play