Phượng Khâm Hoài không ngờ lại có thể sớm như vậy nhìn thấy vị “danh nhân” đang nổi đình nổi đám gần đây.
Hắn chính là chủ khảo chính của đợt huấn luyện lần này, đồng thời cũng phụ trách việc tuyển chọn nhân tài phù hợp để bổ sung cho quân đội Phượng gia.
Toàn bộ tinh tế có tổng cộng sáu đại quân đoàn, trong đó có một được mọi người tôn xưng là “truyền kỳ” – Phượng gia quân.
Phượng Khâm Hoài chính là thống soái đương nhiệm của Phượng gia quân, cũng là người thừa kế được chỉ định của đế quốc tương lai.
Tuy nhiên, người thật sự đánh ra danh tiếng cho Phượng gia quân không phải hắn, mà là một thế hệ hoàng thất nối tiếp một thế hệ. Nhưng khiến Phượng gia quân trở thành một truyền kỳ bất bại trong lịch sử quân đội chính là hoàng thúc của hắn.
Vị nguyên soái tiền nhiệm của Phượng gia quân ấy, từng chỉ huy quân đoàn tác chiến trực diện với một nền văn minh cao cấp, không hề rơi vào thế hạ phong, trở thành nhân vật huyền thoại trong truyền thuyết quân sự của cả đế quốc.
Hắn không sở hữu tinh thần lực siêu cường, thậm chí ngay cả cấp S cũng chưa từng đạt tới.
Thế nhưng, chỉ dựa vào tài năng mưu lược và khả năng thao tác cơ giáp đỉnh cao, hắn đã liên tục giành thắng lợi qua từng trận chiến, trở thành chiến thần không thể lay chuyển trong lòng mọi người.
Chính là một cường giả như thế, vậy mà lại mất tích trong một trận chiến không quá quan trọng. Thi cốt vô tồn.
Mười mấy năm trôi qua, mọi người sớm đã chấp nhận sự thật rằng hắn đã hy sinh vì quốc gia.
Ngay cả phụ hoàng của hắn cũng cho rằng người hoàng thúc này đã ngã xuống giữa chiến trường vì nghĩa lớn.
Nhưng Phượng Khâm Hoài thì không tin như vậy.
Hắn không cho rằng hoàng thúc của mình một người luôn cẩn trọng lại có thể bất cẩn đến mức bỏ mạng trong một chiến dịch tầm thường như thế, thậm chí còn không để lại chút dấu vết.
Đặc biệt là trước khi mất tích, hoàng thúc từng truyền về một tin tức kỳ lạ trong đó có đề cập đến các từ khóa như “Cổ Lam Tinh”, “Hoa Hạ”, và “lịch sử”. Những từ ngữ này quá mức kỳ quái, phi thực tế đến mức không thể bỏ qua.
Dựa theo phán đoán của hắn, có lẽ hoàng thúc đã phát hiện ra điều gì đó trọng yếu trước khi biến mất...
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn âm thầm điều tra.
Cổ Lam Tinh là trọng điểm trong số các manh mối, là trung tâm của sự nghi ngờ, nhưng dù đã tốn bao công sức, vẫn không thu được bất kỳ phát hiện nào đáng kể.
Thu liễm tâm thần, ánh mắt lại rơi lên màn hình trước mặt hình ảnh người kia đang nghiêm túc ký tên khiến hắn không nhịn được bật cười, tán thưởng một câu:
“Là một nhân tài.”
Biết rõ không thể thắng bằng vũ lực, liền lập tức đổi hướng, dùng biện pháp khác để thoát thân rất thông minh.
Binh bất yếm trá.
Dứt lời, ánh mắt hắn dừng lại trên người phó quan bên cạnh: “Bên ngoài... nhớ rõ gọi là nguyên soái.”
“Rõ, điện hạ.” Phó quan đáp một cách không chút do dự.
Phượng Khâm Hoài nghẹn lời, nhất thời không biết nên khóc hay cười. Cuối cùng chỉ có thể dứt khoát phớt lờ vị phó quan luôn cứng nhắc này, tiếp tục chuyên chú theo dõi màn hình giám sát.
Ở phía kia, Diệp Hàn Sương đưa ba tấm thẻ đã ký cho đối phương, mỉm cười ôn hoà, ngữ khí lễ độ như gió xuân:
“Cảm ơn các ngươi đã yêu thích. Trong những ngày huấn luyện sắp tới, nhớ chú ý an toàn. Lần sau chúng ta gặp lại… có lẽ đã là đối thủ cạnh tranh rồi.”
Ba người đồng loạt gật đầu, trên mặt vừa mừng vừa cảm kích.
“Cảm ơn học trưởng!”
“Mạnh đồng học yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chú ý an toàn, các ngươi cũng bảo trọng!”
“Cảm ơn Mạnh đồng học lần này đã giơ cao đánh khẽ.”
Từ sau khi biết được thân phận của đối phương, bọn họ liền không còn chút ý muốn đối đầu nào nữa. S cấp tinh thần lực loại người như vậy, căn bản không phải họ có thể đụng tới.
Nếu ngay từ đầu đã bị loại, vậy chẳng phải mất mặt đến độ về nhà không dám ngẩng đầu lên?
Huống hồ lần khảo hạch này kéo dài tận một tháng.
Hiện tại đối phương không những không truy cứu, còn chủ động mở miệng “thả một con ngựa”, chẳng khác nào cho họ một con đường sống, ai mà không cảm kích cho được?
Ba người không dám trì hoãn, lại lần nữa khom người cảm ơn, sau đó vội vội vàng vàng rời đi sợ ở thêm vài phút nữa, đối phương lại đổi ý thì không kịp chạy.
Vọng Ngôn Phỉ im lặng nhìn một màn vừa rồi, trong lòng có chút mờ mịt.
Vừa rồi là... dễ dàng như vậy sao?
Diệp Hàn Sương khẽ nhướng mày: “Đương nhiên không phải.”
Vọng Ngôn Phỉ lúc này mới phản ứng lại, nhận ra câu hỏi vừa rồi là do bản thân vô thức thốt ra.
Diệp Hàn Sương thản nhiên giải thích: “Mạnh Diệc Bân là ai? Trong trường thi đấu này, người có thể đi ngang mà không ai dám cản, ngoài trừ cường giả cấp cao, thì còn ai? Bọn họ không quen đối phương, lại vừa rơi xuống đã đụng mặt, thử hỏi ai dám tùy tiện ra tay?”
“Trừ khi bọn họ không muốn thi nữa, muốn trực tiếp bị loại. Bằng không, dù trong lòng có nghi ngờ, cũng sẽ phải dè dặt hành động. Huống hồ...” Diệp Hàn Sương buông tay, nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, “Ai mà nghĩ có người dám giả mạo Mạnh Diệc Bân chứ?”
Vọng Ngôn Phỉ: “...”
Không thể phản bác.
Diệp Hàn Sương lại cười cười, vẻ mặt vô tội: “May là bọn họ cũng chẳng biết mặt thật của ta.”
Vọng Ngôn Phỉ nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Sau đợt khảo hạch này, sợ là không ai trong tinh hệ không biết ngươi.”
“Đi thôi, chúng ta đi hội hợp với bọn họ.” Diệp Hàn Sương vừa lắc nhè nhẹ nhành cỏ đuôi chó trong tay, vừa nói, nét mặt mang theo ý cười khó lường, “Hy vọng phía sau đừng gặp lại mấy người vừa rồi nữa.”
Vọng Ngôn Phỉ lần này cực kỳ tán thành: “Chuẩn luôn. Ta đúng là giòn thật đấy, đánh không lại ai hết.”
“À mà,” Diệp Hàn Sương liếc mắt, nhắc nhở đầy thâm ý, “Lần sau đừng nói kiểu đó nữa, nhỡ đâu lại gặp phải học trưởng thật sự thì... thảm rồi.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Hắn khoát tay, vẻ mặt hoàn toàn không có chút nào gọi là ‘chừng mực’.
Vọng Ngôn Phỉ thở dài trong lòng, cũng chẳng biết nên tin hay không tin, cuối cùng vẫn đi theo Diệp Hàn Sương, dựa theo vị trí đồng đội trên bản đồ mà tìm đường.
Tuy nhìn trên bản đồ khoảng cách không xa, vậy mà đi gần nguyên một ngày trời vẫn chưa thấy bóng dáng ai, Vọng Ngôn Phỉ bắt đầu cảm thấy thể lực hơi chống đỡ không nổi.
Diệp Hàn Sương quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng không rõ rốt cuộc là may hay xui cảnh vật xung quanh vẫn là bình nguyên trống trải, chẳng có lấy một tán cây che nắng, nhưng phía trước không xa lại có một con sông uốn lượn, cực kỳ thích hợp để hạ trại.
“Chúng ta nghỉ ở đây một chút đi, bổ sung thể lực rồi tính tiếp.”
“Hảo.” Vọng Ngôn Phỉ gật đầu, tựa người vào một thân cây gần đó, ánh mắt lại không rời khỏi Diệp Hàn Sương đang loay hoay tìm gì đó, bộ dạng không chút mệt mỏi khiến hắn không khỏi tò mò: “Ngươi không thấy mệt sao?”
Diệp Hàn Sương cúi người nhặt lấy một nhánh cây vừa tầm, tỉ mỉ tước nhọn một đầu, thản nhiên nói: “Không mệt. Còn chưa bằng ngày thường của ta đâu.”
Hắn từ năm đại tam đã theo đạo sư, sư huynh, sư tỷ chạy loạn khắp rừng sâu núi thẳm, những nơi đó mới thật sự là vùng đất hoang không người, đầy rẫy nguy hiểm. So với cái này? Quá nhẹ nhàng rồi.
Đi tới bên bờ sông, hắn xoay người nhìn Vọng Ngôn Phỉ phía sau, đột nhiên hỏi: “Này, ngươi biết nấu cơm không?”
???
Vọng Ngôn Phỉ ngơ ngác: “Nấu cơm? Chúng ta nấu cơm làm gì? Ngươi đói bụng à? Có dinh dưỡng dịch mà.”
Diệp Hàn Sương suýt nữa nhăn mặt, vẻ mặt như vừa nghe thấy chuyện động trời. Nếu bảo hắn liệt kê điều khiến hắn khó chịu nhất khi tới tinh tế, không nghi ngờ gì chính là cái thứ gọi là dinh dưỡng dịch kia.
Tinh tế do thổ nhưỡng biến dị, thực vật có thể ăn được ngày càng hiếm, gieo trồng khó khăn, giá cả lại cao đến đáng sợ. Dinh dưỡng dịch liền trở thành loại “thức ăn” chủ yếu cho đại đa số mọi người.
Tuy nói là đầy đủ chất, nhưng... thật sự rất khó uống.
Diệp Hàn Sương đã nhẫn nhịn mấy ngày trời. Hiện tại cuối cùng cũng coi như đang “dã ngoại”, hắn thật sự không muốn tiếp tục uống thứ đó nữa. Huống hồ...
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu rơi vào tình huống khẩn cấp, dinh dưỡng dịch cạn kiệt thì làm sao bây giờ?”
Hắn nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Vọng Ngôn Phỉ hơi ngẩn ra, sau đó thần sắc cũng trở nên phức tạp:
“Ta hiểu rồi. Ngươi nói có lý... Ngươi chuẩn bị đi bắt cá?”
Người khác có thể không để tâm chuyện dinh dưỡng dịch hết, nhưng hắn thì khác từng có lần rơi vào cảnh thiếu lương thực, cảm giác đói đến nỗi đầu óc quay cuồng, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Bên kia, Phượng Khâm Hoài đang ngồi trong phi thuyền dõi theo, thấy hai người một người lội xuống suối trảo cá, một người đốt lửa bắt đầu nướng, trong mắt lại hiện lên một tia tán thưởng:
“Thông minh. Thật sự là một nhân tài.”
Tất Lãng Hoa cũng gật đầu nói: “Quả thật, trên chiến trường mọi tình huống đều có thể xảy ra... đáng tiếc.”
Hắn không nói rõ là tiếc điều gì, nhưng những người có mặt đều hiểu.
Chỉ cần Diệp Hàn Sương có một chút tinh thần lực, hoặc có chút thể năng, hắn hoàn toàn có tư cách bước lên chiến trường. Bằng vào sự thông minh lanh lợi kia, chưa biết chừng còn có thể lập được không ít chiến công.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại chỉ có thể được người khác bảo vệ, trở thành gánh nặng, là cái tên kéo chân sau.
Phượng Khâm Hoài không lên tiếng, chỉ khẽ cong môi cười, ánh mắt hơi thâm trầm, lại nhìn về phía một đội khác trên màn hình.
Đại khái vì là ngày đầu tiên, tương đối mà nói vẫn còn khá yên ổn. Tạm thời chưa có ai bị loại, cũng chưa phát sinh cuộc chiến đấu nào quá lớn.
“Hôm nay chắc chúng ta có thể gặp lại đồng đội, đến lúc đó sẽ an toàn hơn nhiều.” Vọng Ngôn Phỉ nhìn chấm xanh nhỏ trên bản đồ đang dần tiến lại gần, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Tối qua hai người tìm được một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, trời vừa tảng sáng đã tiếp tục lên đường. Suốt dọc đường đi đều bình yên vô sự, quả thật rất tốt.
Diệp Hàn Sương nhìn Vọng Ngôn Phỉ bằng ánh mắt có chút quái lạ.
Vọng Ngôn Phỉ cau mày: “Nhìn ta làm gì?”
Diệp Hàn Sương nhàn nhạt đáp: “Xem thử ngươi có kỹ năng ‘miệng quạ đen’ không thôi.”
“Hả?”
Vọng Ngôn Phỉ còn chưa hiểu, thì phía đối diện đã có hai người xuất hiện. Hơi thở cả hai đều mạnh mẽ, trên người còn vương mùi máu tanh, rõ ràng là vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
“...”
Diệp Hàn Sương thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, ngược lại còn bước lên một bước, giọng nói ôn hòa: “Hai vị đồng học, vừa rồi gặp phải Trùng tộc sao? Có cần giúp đỡ không?”
Vọng Ngôn Phỉ: “???”
Giúp đỡ?
Giúp ai?
Chẳng lẽ là giúp Trùng tộc à?
Người tới vô cùng cảnh giác, dù nghe thấy lời đề nghị hỗ trợ cũng không hề lơi lỏng đề phòng, mà dừng lại tại chỗ, tinh thần lực lập tức tản ra, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Hàn Sương không trực tiếp trả lời, mà quay đầu hướng về phía khác cao giọng nói:
“Đồng học, đã đến rồi thì ra đây gặp mặt luôn đi.”
Hai người kia lập tức giật mình, cảnh giác theo bản năng quay đầu lại — đúng lúc thấy ba người vừa giao thủ với bọn họ bước ra từ nơi ẩn nấp.
Trong chớp mắt, ba nhóm người tạo thành thế chân vạc.
Vọng Ngôn Phỉ tim cũng thắt lại. Nếu chỉ hai người thì còn có thể đánh liều một phen, nhưng hiện tại là hai phe đối diện, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.
“Hai vị đồng học, chào các ngươi. Chúng ta là Tiểu đội Hùng Ưng, ta là đội trưởng Tỉnh Trạm. Đây là đồng đội của ta: Kiều Du và La Thư.” Trong ba người, nam sinh cao lớn đứng giữa chủ động mở lời, nhìn qua rất thân thiện.
Diệp Hàn Sương mỉm cười, đáp lại:
“Chúng ta là Đệ Nhất Chiến Đội, các ngươi cũng có thể gọi bọn ta là... Đội Quán Quân.”
“Bởi vì — quán quân chỉ có thể là bọn ta.”
Vọng Ngôn Phỉ: “...”
Mối thù này mà kéo dài nữa, e là chẳng ai còn hơi sức mà đánh nhau.
Hai đội đối diện rõ ràng cũng không ngờ sẽ nghe được lời như vậy, thoáng ngây ra, nhất thời đều không phản ứng kịp.
“Đồng học thật biết nói đùa.” Tỉnh Trạm cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ không để tâm.
Diệp Hàn Sương nhún vai, ngữ khí thoải mái nhưng lại đầy bá khí:
“Nói thật lòng thôi. Có ta ở đây, đệ nhất này, không ai có thể cướp được.”
Vọng Ngôn Phỉ, người vừa mới đuổi kịp phía sau, mặt hoàn toàn đơ ra.
Cái kiểu đồng đội này, quá kích thích người ta rồi!
Cậu thật sự sẽ không bị đánh à?
Không biết là hiện tại bọn họ chỉ có hai người, mà còn đều ở trạng thái phế tài sao?
Thế nhưng, trái với dự đoán của Vọng Ngôn Phỉ, hai đội đối diện không hề cười nhạo hay chế giễu lời tuyên bố bá đạo kia. Ngược lại, bọn họ đều trở nên cảnh giác hơn, ánh mắt dần nghiêm túc.
Một người trong số đó mở miệng, giọng điệu dè dặt:
“Ngươi là ai?”
Hai người bọn họ, khí thế không mạnh, thực lực nhìn qua cũng không nổi bật. Vậy mà lại dám đứng trước mặt hai đội, tự xưng là quán quân tương lai, hoàn toàn không hề có ý lui bước. Nếu không phải không biết sống chết, thì... chỉ có thể là thật sự có thực lực.
Diệp Hàn Sương vẫn mỉm cười, ánh mắt bình thản mà tự nhiên:
“Mạnh Diệc Bân.”
Vọng Ngôn Phỉ bên cạnh suýt chút nữa trượt chân ngã sấp mặt:
“...”
Ngươi lại giả danh nữa rồi!?
Đối diện, sắc mặt Tỉnh Trạm lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh đi rõ rệt.
Những người khác cũng lần lượt nghiêm mặt, toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, thần sắc thanh đạm, từ đầu đến cuối chưa từng có nửa phần hoảng loạn kia.
Hắn... thật sự là Mạnh Diệc Bân?
La Thư ghé sát vào tai Tỉnh Trạm, nhỏ giọng nói:
“Nghe nói Mạnh học trưởng quanh năm khoác một thân bạch y, dung mạo xuất chúng, luôn mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa, giống như một vị quân tử khiêm nhường.”
Bên kia, Kiều Du lập tức nhìn về phía Diệp Hàn Sương:
“Vậy chẳng phải đúng là hắn sao?”
Những người còn lại liếc nhau, trong lòng đồng loạt dâng lên nghi ngờ.
Không thể không thừa nhận, người này đúng là rất hợp với miêu tả dung mạo tuấn mỹ, khí chất ôn nhu, dù đang ở trong rừng rậm vẫn giữ cho sơ mi trắng tinh sạch sẽ, từ đầu tới cuối đều biểu hiện bình hòa, thân thiện.
Trong lòng vài người dần có ý thoái lui.
Diệp Hàn Sương vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hoà, ánh mắt như gió xuân lướt nhẹ, nhưng lời nói ra lại không chút khách khí:
“Chúng ta có thể gặp nhau cũng coi như có duyên. Nếu các ngươi muốn có thể chọn kết minh.”
“Không được, không được, chúng tôi đã hẹn gặp đồng đội, thời gian sắp tới rồi.”
Hai người tới trước lập tức lắc đầu từ chối, tỏ rõ ý định rời đi.
Bất kể người trước mặt có thật là Mạnh Diệc Bân hay không, tình huống hiện tại đối với họ đều không có lợi, rời đi sớm vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Tỉnh Trạm im lặng vài giây, sau đó cũng mở miệng:
“Tuy rất muốn được giao lưu với cậu một chút, nhưng đồng đội chúng tôi đang chờ, sợ họ lo lắng. Đành hẹn dịp khác.”
Diệp Hàn Sương khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu xa như nhìn thấu tâm tư người đối diện, thong thả mở miệng:
“Vậy thì thật đáng tiếc. Ta đến giờ còn chưa biết đồng đội mình đang ở đâu.”
Tỉnh Trạm hơi khựng lại, sau đó gật đầu:
“Vậy mong các cậu sớm hội hợp. Chúng tôi xin phép đi trước.”
“Chúng tôi cũng xin cáo từ.”
Hai đội người lập tức rời đi theo hai hướng ngược nhau, vừa đi vừa không quên quay đầu lại quan sát, đề phòng bị đánh lén từ phía sau.
Diệp Hàn Sương vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng bọn họ rời đi. Từ đầu đến cuối, thần sắc hắn vẫn thản nhiên, khí định thần nhàn, tựa như đang dạo chơi chứ không phải đang ở giữa một trận đối đầu.
Vọng Ngôn Phỉ đã không biết nên nói gì cho phải thật sự là không tìm được lời nào hình dung được người đồng đội này nữa.
Diệp Hàn Sương không để tâm đến vẻ mặt hoang mang của hắn, chỉ đợi đến khi xác nhận không còn ai theo dõi, mới lên tiếng, nụ cười nhàn nhạt:
“Đồng đội, ta diễn có đẹp không?”
“Đồng đội?” Vọng Ngôn Phỉ lập tức cảnh giác, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, “Ở đâu?”
“Kia kìa.”
Diệp Hàn Sương khẽ hất cằm, ra hiệu về phía Lại Nguyên đang từ sau rừng cây bước ra.
Lúc này sắc mặt Lại Nguyên vô cùng vi diệu.
Hắn đến nơi vừa đúng lúc thấy ba bên đang giằng co, cứ tưởng rằng sắp đánh nhau tới nơi nên dứt khoát không xuất hiện, định bụng đợi thời cơ ra tay bất ngờ cứu người.
Kết quả lại phải chứng kiến một màn... cáo mượn oai hùm vô cùng đặc sắc.
Lại Nguyên xụ mặt, trầm giọng:
“Vừa rồi ngươi quá mạo hiểm, có biết không?”
“Không phải còn có ngươi ở đây sao.” Diệp Hàn Sương nhướng mày, bộ dạng chẳng hề để tâm, “Huống hồ bọn họ cũng đâu phải đối thủ của ngươi.”
“Cho nên... ngươi vừa nãy cố ý khiêu khích là vì biết Lại Nguyên học trưởng đang ở gần?”
Vọng Ngôn Phỉ nghe vậy, sắc mặt càng thêm phức tạp. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra, đối phương làm sao có thể biết được?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Diệp Hàn Sương đương nhiên gật đầu:
“Đương nhiên rồi. Vừa rồi nhìn mấy người kia là biết bọn họ không nhận ra Mạnh Diệc Bân, cũng chưa từng gặp ta. Nếu họ lập tức ra tay, thì khả năng bị danh tiếng hù lui sẽ giảm một nửa.”
Hắn dừng một chút, cười như không cười:
“Có điều, cái tên ‘Mạnh Diệc Bân’ này dùng thật sự rất thuận tay.”
Lại Nguyên: “...”
Vọng Ngôn Phỉ: “...”
Đã thấy rõ rồi.
Tên này rõ ràng là đang lấy việc lừa người làm thú vui.
“Hảo.”
Diệp Hàn Sương vỗ vỗ tay, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lang:
“Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu thời khắc săn giết rồi.”