Người nói là William,

William lấy ra, không phải là thuốc mà quân đội cải tạo lại, mà là một lọ thuốc trị liệu cao cấp bình thường, mặc dù không có tác dụng tái sinh lại cái chân đứt, nhưng hoàn toàn có đủ khả năng làm giảm tình trạng mất máu ở vết thương.

Nhưng, William giơ tay ra, bị Văn Vũ ngăn lại.

“Không cứu được.”

Giọng bình thản từ trong miệng Văn Vũ vang lên, sau đó….

Cảm giác tham lam xẹt ngang qua cổ người đó!

“Anh làm gì vậy?”

William tức giận hét lên gây sự chú ý của mọi người.

Nhìn bình thuốc trong tay William, lại nhìn chức nghiệp giả nằm dưới đất, sau đó, toàn bộ mọi người nhìn vết máu trên người Văn Vũ.

Không hiểu, sợ hãi, lộ trên mặt của tất cả mọi người.

“Chân anh ta đứt, chuyện này rất ảnh hưởng đến hành động của chúng ta!”

Giọng Văn Vũ lớn hơn chút.

“Hơn nữa, thuốc của chúng ta không đủ đâu!”

William nghe thấy những gì Tần Dương nói, đang tức giận thì cười lớn.

“Không đủ, không phải không có tác dụng! Dùng một bình thuốc trị liệu, đổi lại một mạng người, không đáng sao? Mà tôi đã đưa thuốc cho anh ta rồi, nếu anh ta đứt một chân , tôi cõng anh ta đi!”

Lời của William, ngược lại làm Văn Vũ tức giận.

“Anh cõng anh ta, vậy ai chiến đâu?”

Văn Vũ mún chặt lấy cổ áo William, hét vào mặt William.

“Anh thì hiểu cái chó gì, anh không biết tình hình bây giờ rốt cuộc như nào hay sao?”

“Anh thì hiểu cái chó gì, anh không biết tình hình bây giờ rốt cuộc như nào hay sao?”

Nước bọt của Văn Vũ bay tung tóe khắp nơi.

“Anh thật sự là đồ ngu hay sao, tôi cũng không hiểu, sao anh lại có thể sống đến tận bây giờ!”

“Anh rốt cuộc có nhìn ra cái gì không, chúng ta bây giờ đang đối diện với thứ gì không? Toàn bộ đều là ma vật cấp 3 chết mẹ nó đó!”

“Cấp 3! Đó là cấp 3 đó! Giống như loại người này!”

Văn Vũ chỉ tay vào chức nghiệp gỉa đang nằm dưới đất.

“Đến một chiếu cũng không đỡ được! Thậm chí đến kéo dài thời gian cũng không làm nổi, anh ta trừ việc lãng phí đồ ăn và nước uống của chúng ta ra, còn lãng phí cả thuốc trị liệu, thậm chí còn lãng phí cả anh! Một người có tinh lực chiến đấu mạnh mẽ! Anh ta sống thì có tác dụng gì?”

“Chúng ta bây giờ đi được mấy ngày? Nói cho tôi biết đi được mấy ngày rồi?”

Gương mặt William tái xanh đi, cắn răn nói.

“Một ngày!”

“Chúng ta cần đi mấy ngày? 10 ngày, là 10 ngày đó!”

“Ngày đầu tiên chúng ta đã chết bao nhiêu người? Tốn mất bao nhiêu thuốc trị liệu? Giết được bao nhiêu ma vật? Nói cho tôi? Nói đi!”

William lần này nói không thành tiếng.

“Anh nói cho tôi nghe. anh bảo tôi làm sao cứu anh ta, anh bảo tôi dùng lý do gì để cứu anh ta?”

Văn Vũ buông tay ra, đối diện với những người đứng ở xa im lặng không nói gì, lớn tiếng nói.

“Tôi bây giờ nói rõ cho mọi người biết, bây giờ, trừ một số người có hạn, những người khác, trừ khi có biểu hiện xuất sắc, cho tôi thấy giá trị,. Nếu không. Mọi người bị thương sẽ không cứu nữa.Bị thương, đặc biệt là vết thương ảnh hướng đến năng lực hành động, chính là chết, bỏ khỏi đội, hay là chết, trong trận chiến nao núng, hay muốn chết, muốn sống, thì liều cái mạng cho tôi!”

“Tiếp tục lên đường!”

Văn Vũ lớn tiếng hạ lệnh, cả đoàn càng lúc càng tiến xa hơn trong bầu không khí áp lực!

…..

“Anh nói như vậy, không hay lắm đâu.”

Có thể ở ngay lúc này nói những lời như vậy với Văn Vũ, chỉ có một mình Khương Văn Đào.

“Ừ.”

Văn Vũ gật đầu đáp lại. Sau đó giải thích.

“Tôi cũng biết không hay lắm, sẽ khiến mọi người có ý kiến, nhưng, không nói như vậy, chuyện sẽ không dễ quyết định. Lẽ nào thật sự cần phải lãng phí một bình thuốc trị liệu hay sao?”

“Tôi thật ra không phải là một người thông minh, càng thích đơn gianr nói thẳng hơn, thật ra, anh có thể nhìn thấy, tình hình bây giờ, chừa số ít người, những người khác, đều là gánh nặng.”

Văn Vũ nói xong,im lặng.

Khương Văn Đào vỗ vai của Văn Vũ, nói.

“Yên tâm đi, người có thực lực, sẽ đứng ở bên phía anh, những người không có thực lực hay gía trị….”

Khương Văn Đào nói đến đây, ánh mắt lóe lên một tia độc ác.

“Bọn họ sẽ không dám làm gì cả, chỉ có điều, với tình hình hiện tại, anh vẫn sẽ là đội trưởng như cũ, nói mấy chuyện như vậy, đúng là không tốt. Cho nên về sau, có vài chuyện, để cho tôi làm cho.”

Văn Vũ kinh ngạc nhìn Khương Văn Đào, từ từ gật đầu.

Cái người Khương Văn Đào này, thông minh, có thực lực, lại có năng lực tổ chức, quan trọng nhất là, lại có cái nhìn tổng thế tốt.

Không khoa trương mà nói, nếu như Văn Vũ không phải người mạnh nhất, Khương Văn Đào thậm chí còn thích hợp hơn Văn Vũ trong chức lãnh đạo này.

……

Theo cách thích hợp nhất thì là mặt trời mọc nghỉ ngơi, mặt trời lặn hành động.

Thời gian trôi qua, ba ngày cũng đã trôi qua.

Trên biển cát dài, một con chó chậm rãi đi về phía trước.

Trên người, là vương phi Fina đang bế Tứ hoàng tử.

Thời gian ba ngày, vết thương của Độc Nhãn, trải qua sự trị liệu trong hồn cảnh, đã hoàn toàn tốt hơn rồi.

Mà phía sau Độc Nhãn, một hàng các chức nghiệp giả đi theo hàng nối đuôi nhau như những cái xác không hồn.

Ba ngày này, dưới năng lực chỉ dẫn của Basson, không gặp nguy hiểm lớn.

Tất nhiên, ở đây vô cùng nguy hiểm, chỉ là không phải với một cường gỉa như Văn Vũ mà nói.

Từ số lượng người có thể thấy, trải qua vài sự công kích của ma vật, số lượng chức nghiệp gỉa đã giảm xuống dưới 20 người.

Tất nhiên, vẫn không hoàn toàn xấu.

Đầu tiên, thức ăn và nước uống cho mọi người đã được đảm bảo, đủ cho ngần này người duy trì 10 ngày.

Thứ hai, sau khi đào thải một số lượng lớn chức nghiệp giả, tiếp theo, đều là những người có năng lực chiến đấu tinh nhuệ. Mặc dù ai cũng bị thương, nhưng tổng thể năng lực chiến đấu đã mạnh hơn trước.

Có lúc, người đông, mùi vị của mục tiêu rõ ràng, không phải chuyện tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play