“Ở chỗ tôi.”

Sở Tử Lăng nói.

Ngoài ra, không còn tiếng bước chân của người nào khác...

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Một ngày...”

Tôn Thụy Tinh nói.

“Ồ, vậy thì chúng ta sắp đến đích rồi.”

“Đúng vậy.”

“Khương Văn Đào đâu?”

Sở Tử Lăng và Tôn Thụy Tinh đồng thời im lặng không lên tiếng.

William và Hầu Tử chắc chắn đã chết rồi, dù sao Văn Vũ cũng nhìn thấy trạng thái của hai người họ.

Nhưng Khương Văn Đào chắc chắn đã chạy ra khỏi phạm vi tự bạo của Cốt Ma, chỉ cần nhìn tứ hoàng tử trong tay Sở Tử Lăng là biết.

Nhưng bây giờ chỉ có tiếng bước chân của Tôn Thụy Tinh và Sở Tử Lăng...

“Ừ.”

Văn Vũ lẩm bẩm một tiếng, đã biết rõ đáp án.

Một ngày này không thể không gặp ma vật, đây là kinh nghiệm rút ra của Văn Vũ, mà thái độ hiện tại của hai người này cũng đã nói lên tất cả.

“Cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện, lão Khương nói rồi, anh ấy dụ con ma vật ra chỗ khác rồi sẽ quay lại tìm chúng ta.”

Giọng nói của Sở Tử Lăng càng lúc càng nhỏ, bởi vì Khương Văn Đào đã rời đi mười lăm tiếng.

Nếu có thể trở về thì đã sớm trở về rồi.

“Xin lỗi, tôi có lỗi với mọi người, càng có lỗi với bọn họ!”

Văn Vũ trầm thấp nói.

“Có gì mà phải xin lỗi.”

Sở Tử Lăng cố làm ra vẻ tiêu sái nói.

Thực ra, với chỉ số thông minh của người bình thường, hoàn toàn có thể hiểu tại sao Văn Vũ lại xin lỗi.

Tất cả bảo vật đều bị Văn Vũ lấy đi, nhưng cái giá lại do mọi người gánh chịu. Hơn nữa, cái giá phải trả đắt vô cùng!

Mặc dù chuyện này cũng do yếu tố tham lam quyết định, nhưng sau khi trải qua những trận chiến tàn khốc, Văn Vũ cũng phải nói với những dũng sĩ đã chết một tiếng xin lỗi, và cả cảm ơn!

“Gào...”

Tiếng gầm từ đằng xa vọng lại, càng lúc càng gần!

Sở Tử Lăng nghe được tiếng gầm gừ thì bước chân hơi ngừng lại.

Sau đó, yên lặng giao tứ hoàng tử cho Tôn Thụy Tinh.

“Lần này đến lượt tôi rồi, còn lại giao cho anh Tôn, mang theo tứ hoàng tử ra ngoài.”

“Đúng rồi, nếu có thể sống sót, tôi sẽ đuổi theo.”

Còn chưa dứt lời, cả người Sở Tử Lăng đã bắt đầu tỏa ra những ngọn lửa trắng, chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Giống như một ngôi sao băng.

...

Tôn Thụy Tinh đón lấy tứ hoàng tử, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước, sau lưng liên tục vang lên tiếng chiến đấu kịch liệt.

Cùng với tiếng gầm thét của ma vật và tiếng hét của Sở Tử Lăng, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là một đợt sóng nhiệt.

Mọi thứ nhanh chóng kết thúc.

Bao gồm cả quái vật.

Bao gồm cả Sở Tử Lăng.

“Bọn họ, đều làm rất tốt.”

Chuyện đến nước này, Văn Vũ chỉ có thể nói như vậy. Mặc dù lời này đối với người đã chết chẳng có tác dụng gì, nhưng ít nhất có thể khiến Văn Vũ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Đúng vậy.”

Văn Vũ ở trên vai Tôn Thụy Tinh, có thể cảm giác được Tôn Thụy Tinh gật đầu lia lịa.

“Thả tôi xuống, một mình anh đưa tứ hoàng tử đi thôi, tôi thế này sẽ kéo chậm tốc độ của anh.”

Văn Vũ thật lòng nói với Tôn Thụy Tinh.

Theo như tình trạng thể chất của Văn Vũ như vây giờ, dùng từ “gánh nặng” cũng không đủ để hình dung.

Nếu như đổi thành Văn Vũ, cậu sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.

Nhưng người đang cõng Văn Vũ là Tôn Thụy Tinh.

Tôn Thụy Tinh không nói câu nào, cũng không làm bất cứ động tác gì. Cả người ông ta như cái máy, vừa cõng Văn Vũ vừa bế tứ hoàng tử đi về phía trước.

Phía trước là đường sống của hai người, là hi vọng của hai người!

...

Gió thổi nóng rực, Tôn Thụy Tinh đưa bình nước đến bên miệng Văn Vũ.

“Ực ực.”

Văn Vũ uống mấy ngụm nước, sau đó nước theo lỗ thủng trên ngực Văn Vũ chảy xuống lưng Tôn Thụy Tinh.

“Anh xem, bây giờ tôi uống nước còn chẳng được, anh cõng tôi làm gì chứ?”

Giọng điệu của Văn Vũ rất bình thản, giống như lúc cậu khuyên Tôn Thụy Tinh từ bỏ những người già ở trấn Hl kia.

Không phải Văn Vũ muốn chết, mà là nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả mọi người đều phải chết. Những người đã chết sẽ trở thành chết vô ích.

Văn Vũ không muốn chết, nhưng cũng không sợ chết. Hơn nữa, với trạng thái bây giờ của Văn Vũ thì sống chết không phải chuyện cậu có thể tự quyết định, Tôn Thụy Tinh cũng không thể quyết định.

Thứ có thể quyết định chỉ có thể là những chướng ngại vật còn chưa biết, những ma vật còn chưa xuất hiện mà thôi!

“Không được, nếu để cậu ở đây thì chỉ cần đến trưa là cậu sẽ bị nhiệt độ cao ở đây thiêu chết. Đi cùng tôi thì ít nhất tôi còn có thể tìm được cho cậu chỗ nào mát mẻ.”

“Hơn nữa, tôi không giống cậu, tôi sẽ không từ bỏ người đồng hành của mình.”

Văn Vũ ngẫm nghĩ lời nói của Tôn Thụy Tinh, một lát sau bắt đầu cười thành tiếng.

Tiếng cười động đến khí quản của Văn Vũ, khiến cậu ho kịch liệt.

“Khụ khụ, bạn đồng hành, khụ khụ...”

“Anh làm gì có tư cách làm bạn đồng hành của Văn Vũ tôi cơ chứ?”

Lời nói của Văn Vũ rất lạnh lùng và tàn nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play