“Anh có tư cách gì làm bạn đồng hành của tôi?”

“Thực lực của anh yếu như vậy, làm sao, bây giờ nhìn tôi sắp không xong rồi nên muốn tới bấu víu quan hệ à?”

“Đồng tình? Thương hại? Hay là cười trên nỗi đau khổ của người khác?”

“Văn Vũ này cho dù chết cũng không cần người khác thương hại!”

Văn Vũ vừa nói xong thì lại tiếp tục ho khan một trận nữa.

Nhưng mà Tôn Thụy Tinh vẫn không có động tác gì.

“Tôi không biết những lời cậu nói xuất phát từ nội tâm hay là muốn để tôi vứt bỏ cậu, nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cõng cậu đi tới điểm cuối của lần luyện tập này, trừ khi tôi không đi được nữa.”

“Việc này không liên quan đến những điều khác, chỉ là chuyện tôi phải làm, hoặc cũng có thể nói là tôi muốn làm!

Giọng nói bình thản của Tôn Thụy Tinh khiến Văn Vũ yên lặng.

“Cảm ơn anh.”

Ngoài ra, nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa!

Văn Vũ hôn mê một lúc thì bị đánh thức.

“Sao thế?”

Cậu không nhìn thấy gì, chỉ cảm giác Tôn Thụy Tinh thả mình xuống đất, sau đó một thứ gì mềm mềm được Tôn Thụy Tinh nhét vào lòng mình.

Tiếng trẻ con khóc vang lên bên tai, Văn Vũ biết đây là tứ hoàng tử.

“Phía trước có vài thứ, tôi đi xử lý một chút.”

Ngữ điệu của Tôn Thụy Tinh rất kiên quyết!

“Anh phải biết nếu anh chết thì nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.”

“Tôi biết, thế nên tôi sẽ không chết.”

Vừa dứt lời, Tôn Thụy Tinh đã lao về phía trước.

Văn Vũ lẳng lặng lắng nghe âm thanh truyền đến.

Nghe tiếng bước chân thì chỉ có một con ma vật.

Nhưng mà Văn Vũ chưa từng thấy ma vật cấp hai xuất hiện ở nơi này.

Thế nên chiến đấu kịch liệt vang lên.

Tiếng gầm thét của ma vật, cả tiếng kêu đau đớn của Tôn Thụy Tinh, xen lẫn còn có âm thanh tấm khiên đập vào ma vật.

Thậm chí có cả tiếng xé da xé thịt.

Sau đó, tất cả đều yên lặng.

“Giải quyết xong rồi.”

Tôn Thụy Tinh cố gắng làm giọng nói của mình bình thường, nhưng Văn Vũ có thể xác định được ông ta đang làm bộ.

Tuy rằng bây giờ Văn Vũ không thể phát huy được thực lực, nhưng thính giác cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng!

Ma vật vừa rồi đã đánh trúng thân thể Tôn Thụy Tinh ba lần!

Ma vật cấp ba, đánh trúng Tôn Thụy Tinh cấp hai, ba lần.

“Không có thuốc trị liệu à?” Văn Vũ hỏi.

Tôn Thụy Tinh gật đầu, sau đó mới phản ứng lại, bây giờ Văn Vũ là một người mù.

“Không có, còn chút băng vải, chờ tôi băng bó vết thương một chút đã.”

“Ừ.”

Sau đó là tiếng băng vải quấn quanh vết thương, còn cả tiếng rên nhẹ của Tôn Thụy Tinh.

“Đi thôi.”

Tôn Thụy Tinh bế tứ hoàng tử, sau đó cõng văn Vũ lên vai, tiếp tục đi về phía đông.

Bước chân hơi loạng choạng, nhưng vẫn kiên quyết như trước!

Con đường phía trước không dễ đi.

May mà không gặp phải quá nhiều ma vật.

Nơi này chỉ có ba đợt.

Hai ngày liên tiếp, Tôn Thụy Tinh gặp phải ba làn sóng ma vật.

Tránh được hai làn sóng, còn một làn sóng cuối cùng bị Tôn Thụy Tinh xử lý!

Văn Vũ không biết kĩ năng thứ hai của Tôn Thụy Tinh là gì, nhưng chắc phải là một năng lực rất mạnh mẽ.

Loại năng lực này đủ để Tôn Thụy Tinh giữ được một mạng!

Chỉ giữ được đúng một mạng mà thôi.

“Bộp.”

Đây là âm thanh Văn Vũ rơi trên mặt đất.

Tôn Thụy Tinh ở bên cạnh thở hồng hộc.

Tôn Thụy Tinh bị thương nặng đến mức ngay cả trọng lượng hiện tại của Văn Vũ mà cũng không chịu nổi!

“Anh tự đi một mình đi, anh chắc cũng tự biết thân thể mình đã không chịu đựng nổi nữa rồi.

“Tôi tự có tính toán! Hơn nữa, sắp tới nơi rồi, lập tức.”

Giọng nói yếu ớt của Tôn Thụy Tinh truyền đến, sau đó run rẩy nắm lấy Văn Vũ, tiếp tục đi về phía trước.

Văn Vũ nằm trên người Tôn Thụy Tinh, cảm thấy hơi ướt át, đó là máu của Tôn Thụy Tinh.

“Sắp đến rồi, lập tức.”

Bước chân của Tôn Thụy Tinh lảo đảo, sau đó lại kiên trì đứng thẳng, tiếp tục đi về phía trước.

“Cố gắng chịu đựng, sắp đến rồi, sắp rồi.”

Người lên tiếng là Văn Vũ.

Bây giờ nếu nói từ bỏ cũng vô ích, điều Văn Vũ có thể làm là cổ vũ Tôn Thụy Tinh, cố gắng đánh thức ý chí sinh tồn cho Tôn Thụy Tinh!

“Đúng rồi, hãy kể cho tôi nghe về con gái của anh đi.”

“Con gái của tôi à?”

Nghe thấy vấn đề này của văn Vũ, giọng nói của Tôn Thụy Tinh cao hơn hai phần.

“Con gái tôi đang học đại học Yên Kinh, cậu không biết đâu, con gái tôi là đại minh tinh của trấn Hoa Lâm đấy!”

“Con gái tôi là thủ khoa kì thi tuyển sinh đại học năm ngoái ở trấn Hoa Lâm! Ngày nhập học, cả Lý Toàn An cũng đến nhà chúng tôi.”

Tôn Thụy Tinh mặt mày hớn hở, như thế đang nghĩ về những ngày tháng ấm áp trước đây.

“Lý Toàn An là trường trấn, ông ta đến nhà chúng tôi, thưởng cho chúng tôi một trăm nghìn, nói là tôi biết cách giáo dục con cái, đây là phần thưởng của tôi!”

“Lúc đó tôi đã nghĩ, ông đây vất vả cả đời nuôi con gái ăn học, cuối cùng cũng có thể có tiền rồi.”

“Nhưng tất cả là do bà vợ hoang phí của tôi! Bà ấy cầm hết một trăm nghìn đi ra ngoài đánh cược, thua sạch sành sanh! Tôi tức giận nên lập tức đòi ly hôn!”

“Cái bà vợ phá sản này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play