Tôn Thụy Tinh nói đến đó thì đột nhiên trầm mặc.

Sau khi mạt thế, tôi đến quê vợ tìm bà ấy, bà ấy chết rồi, biến thành zombie, sau đó bị tôi giết.”

“Thực ra lúc đó chỉ là do tôi tức giận chứ thực sự không hề muốn ly hôn với bà ấy.”

“Tính cách tôi ngang bướng, bà ấy cũng ngang bướng. Con gái tôi cũng khuyên nhủ, nói tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng lúc đó tôi không nghe, cứ nháo nhào đến tòa án nộp đơn đòi ly hôn.”

“Tôi vẫn còn nhớ hôm vợ tôi đi còn làm cho tôi một đống sủi cảo. Hôm đó tôi dậy sớm, ăn mấy miếng sủi cảo rồi đi ra ngoài. Chờ lúc tôi trở lại thì vợ tôi đã về nhà mẹ đẻ.”

“Con người luôn không quý trọng những thứ mình đang có, chờ đến khi mất đi mới biết rốt cuộc mình đã để vuột mất thứ gì.”

“Tôi cũng muốn quay lại với vợ, nhưng tôi không bỏ được thể diện. Cậu nói xem, thể diện so với vợ quan trọng như thế sao?”

“Tôi nghĩ gần một năm mới nghĩ rõ ràng vấn đề này, sau đó mạt thế.”

“Đúng là đáng đời, đáng đời.”

Giọng nói của Tôn Thụy Tinh càng lúc càng thấp.

“Lão Tôn, lão Tôn!”

Văn Vũ quát lên bên tai Tôn Thụy Tinh!

“Hả? À!”

“Tôi già rồi, nói một tí mà đã không tập trung! Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi?”

“Anh vẫn còn chưa nói cho tôi tên con gái anh là gì.”

“À, để tôi nghĩ, tôi nghĩ đã.”

“Bộp!”

Tôn Thụy Tinh ngã xuống đất.

“Phía trước. Tôi đã nhìn thấy ánh sáng bạc rồi, nhưng tôi thực sự không thể đi tiếp nữa.”

Văn Vũ dùng hai tay cố gắng bò đến bên cạnh Tôn Thụy Tinh, chạm vào cổ ông ta.

Tất cả đều là máu!

Văn Vũ không biết Tôn Thụy Tinh bị thương nặng đến mức nào, nhưng chỉ xem chỗ máu này là biết Tôn Thụy Tinh có thể kiên trì đến hiện tại đã là một kì tích rồi!

May mắn thay, Tôn Thụy Tinh vẫn còn mạch đập.

Văn Vũ nằm trên mặt đất, cố gắng kéo tứ hoàng tử bỏ lên lưng mình.

Sau đó.

Bò theo hướng Tôn Thụy Tinh đang đi.

Cát vàng nóng bỏng không ngừng thiêu đốt nội tạng còn sót lại của Văn Vũ, may mà năng lực Huyết Nhục Chi Chương mới khiến nội tạng cũng có sức dẻo dai phi thường. Nếu không, chỉ cần bò như thế cũng đủ để nội tạng của Văn Vũ rơi hết ra ngoài!

Văn Vũ dùng hai tay để bò nên tốc độ cũng không nhanh, chỉ gần bằng tốc độ chạy của người bình thường, hơn nữa mắt cũng không nhìn thấy nên Văn Vũ chỉ có thể dựa vào cảm giác để bò về hướng có ánh sáng bạc mà Tôn Thụy Tinh nói!

Đây chẳng khác nào cực hình!

Bởi vì Văn Vũ không biết phương hướng mình đang đến có đúng hay không. Nếu như chọn sai, vậy thì tất cả mọi người đều chết một cách vô ích!

Sự nỗ lực của bản thân cũng trở thành vô dụng!

Nhưng không có sự lựa chọn nào khác!

Giống như Đại Hùng kiên quyết lựa chọn tự bạo.

Giống như Hầu Tử một mình chống chọi với ba con ma vật cấp ba.

Giống như William liều mạng phản kích.

Giống như Khương Văn Đào và Sở Tử Lăng hùng hồn chịu chết.

Giống như Tôn Thụy Tinh dùng tố chất thân thể cấp hai mạnh mẽ đem tất cả hi vọng của mọi người đến đích.

Trên Thiên Lam tinh tàn tạ, một người cõng một đứa bé, như một con giun bò trên mặt đất, mang theo ý chí sinh tồn và tất cả sự kì vọng của những người đã hi sinh, không ngừng tiến về phía trước.

Sau đó, văn Vũ đã tìm thấy sự ấm áp và hi vọng.

...

Cảm giác ấm áp tràn khắp toàn thân Văn Vũ.

Sau đó, trước mắt Văn Vũ chậm rãi lóe lên ánh sáng trắng.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là người bảo vệ bảo địa tóc trắng đang ngồi trên ghế cao.

Văn Vũ nhìn xung quanh.

Không gian này có kích thước bằng một sân bóng, bảy chùm sáng đang bao quanh cậu.

“Đây là ánh sáng chữa trị, xem như phần thưởng bổ sung cho các ngươi.”

“Còn nữa, cảm ơn...”

Lời nói mang theo phiền muộn phát ra từ miệng người bảo vệ bảo địa làm Văn Vũ im lặng không lên tiếng.

“Người anh cần cảm ơn không phải tôi, anh nên cảm ơn những người đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ anh!”

Trong lòng Văn Vũ có một suy đoán, bây giờ nghe người bảo vệ bảo địa nói vậy thì nhất thời rõ ràng.

Người bảo vệ bảo địa ngồi trên ghế cao kia chính là tứ hoàng tử, cũng là hi vọng cuối cùng của Thiểm Lam tinh!

“Tuy rằng tất cả những thứ này đều là giả, nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn.”

Văn Vũ gật đầu.

“Nếu mọi thứ đều là giả, vậy người chết cũng chỉ là chết giả?”

Tứ hoàng tử chậm rãi lắc đầu.

“Chết thật, hoàn cảnh và các tình tiết, thậm chí cả mẫu phi của ta cũng là giả, đó chỉ là ảo ảnh do ta chế tạo ra. Nhưng ma vật là thật, thế nên cái chết cũng là thật!”

“Ừ.”

Văn Vũ lại gật đầu.

“Không phải nói người bảo vệ bảo địa không thể dùng bất cứ cách nào để làm tổn thương chức nghiệp giả sao? Vậy cái này gọi là gì? Mưu sát? Anh trêu chọc chúng tôi?”

Tứ hoàng tử nhìn ánh mắt Văn Vũ, rất lạnh nhạt, rất bình tĩnh.

“Các thử nghiệm đã được chuẩn bị kĩ càng, nội dung và các độ khó được tạo ra tùy theo thực lực của các chức nghiệp giả. Tác dụng của ta chỉ là hướng dẫn và sáng tạo ảo giác, giống như ta là người mở đầu cho bộ phim của các ngươi. Thế nên, ta cũng rất tiếc cho những người bị chết, nhưng điều này cũng không thể trách ta được!”

Tứ hoàng tử còn chưa nói hết thì Văn Vũ đã gầm lên.

“Vậy anh còn nói cảm ơn làm gì! Bây giờ! Cảm ơn! Thì! Có! Tác! Dụng! Gì!”

“Mọi người chết rồi, anh cút con mẹ nó xuống địa ngục mà cảm ơn đi!”

Văn Vũ gầm gừ, thân thể thoát khỏi vòng sáng chữa trị, nhào về phía tứ hoàng tử.

Sau đó lại bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đẩy về.

“Chuyện này cũng không thể trách ta được, không phải sao?”

Giọng nói lãnh đạm của tứ hoàng tử vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play