“Ta đã nhắc nhở các ngươi, đằng sau sự tham lam chính là hủy diệt. Ngươi không tin, bọn họ cũng không tin, các ngươi đã quá tin tưởng vào thực lực của mình rồi!”
“Các ngươi cảm thấy mình có năng lực mạnh mẽ, các ngươi cảm thấy mình có thể hóa giải toàn bộ nguy cơ, thậm chí các ngươi cảm thấy mình không thể chết được. Thế nhưng, so với đối thủ của các ngươi, thực lực cấp ba vẫn còn thua xa!”
“Thực lực cấp ba thấm tháp vào đâu cơ chứ? Các ngươi căn bản không hiểu thực lực của mình thực ra nhỏ bé đến cỡ nào. Thế mà các ngươi vẫn vô cùng tự tin, thật là đáng thương! Thái độ không sợ hãi của các ngươi mới nực cười làm sao!”
“Bây giờ mọi chuyện sắp kết thúc rồi, ngươi đã lấy được bảo vật, còn đánh đổi thì đều có người khác thay ngươi trả giá. Ngươi tức giận cái gì? Người chết cũng không phải ngươi!”
Văn Vũ nhất thời trầm mặc.
Một lát sau, Văn Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tứ hoàng tử, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Đúng vậy.”
“Tôi nhận tất cả những đồ tốt, sau đó có người thay tôi trả giá, hoàn mỹ, thực sự rất hoàn mỹ!”
Văn Vũ chậm rãi vỗ tay, một tiếng, lại một tiếng!
Mãi đến khi trên tay đều là vết thương, máu từ từ chảy ra, sau đó lại được ánh sáng chữa lành, rồi lại nứt ra...
“Thế nhưng, bây giờ tôi thực sự rất muốn giết anh, thực sự...”
Tứ hoàng tử chậm rãi lắc đầu.
“Trong bảo địa ngươi không giết được ta, hơn nữa ta cũng sẽ không đi ra ngoài. Thế nên ta sẽ sống, ngươi cũng sẽ sống, mọi chuyện sẽ là như vậy!”
Văn Vũ hiểu rõ, gật đầu.
Ở trong bảo đại, người bảo vệ bảo địa chính là một sự tồn tại không có lời giải thích!
Chậm rãi thả tay xuống, Văn Vũ yên lặng chờ ánh sáng chữa trị lành hết các vết thương trên người mình, đồng thời giải trừ trạng thái chiến đấu.
Tiểu linh thú cảm nhận được tâm trạng lúc này của chủ nhân nên yên lặng cọ vào gò má Văn Vũ.
Cảm nhận được sóng tinh thần của tiểu linh thú, Văn Vũ chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuộc hành trình kéo dài mười ngày, chỉ có bảy người được đứng dưới ánh sáng chữa trị.
Hơn nữa, những kẻ sống sót hơn nửa là những kẻ nhu nhược hèn nhát!!!
Văn Vũ nghĩ đến William và những người khác.
“Tôi thành công, à không, chúng ta thành công rồi!”
“Xin lỗi. Mặc dù tôi biết mọi người không nghe được, hơn nữa, nói điều này cũng vô dụng!”
“Nhưng tôi vẫn phải nói, xin lỗi, cảm ơn...”
Văn Vũ nói thầm trong lòng.
Thật khó có thể nói được cảm xúc của Văn Vũ lúc này, có vui mừng vì tiếp tục sống, cũng có những cảm xúc phức tạp lẫn lộn.
Văn Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề và ngột ngạt, giống như thiếu ô xy, vô cùng đau khổ.
Hơn nữa, điều này ánh sáng chữa trị cũng không thể chữa nổi.
...
Một lúc sau, ánh sáng chữa trị từ từ biến mất.
Văn Vũ yên lặng đứng tại chỗ, cảm nhận hai chân đang đứng thẳng.
“Thành công? Thành công? Hoàn thành nhiệm vụ? Tôi không cần phải chết rồi! Sống sót rồi!”
Những tiếng reo hò xung quanh truyền đến.
Nhưng những tiếng này làm Văn Vũ cảm thấy vô cùng chói tai!
“Anh Văn Vũ, mọi người giỏi quá, em biết các anh sẽ thành công mà!”
Giọng nói kích động của Tôn Ngạo Thiên truyền đến, sau đó, Tôn Ngạo Thiên nhảy lên lưng Văn Vũ, lắc tới lắc lui, cố gắng chia sẻ niềm vui sướng này.
“Giỏi lắm à?”
Văn Vũ mỉm cười, quay đầu lại hỏi.
“Quá giỏi luôn! Giỏi vô cùng!”
“Thực ra, tôi cảm thấy các người càng giỏi hơn!”
Giọng nói của Văn Vũ lạnh như băng, sau đó một bàn to lớn trực tiếp nắm lấy cổ Tôn Ngạo Thiên!
“Các người được lắm, thực sự, ai cũng giỏi lắm.”
Văn Vũ cười lạnh, vẻ mặt trào phúng đến cực điểm, đồng thời tay cũng chậm rãi dùng sức.
“Các người có gặp phải đối thủ không? Có gặp phải ma vật không? Sợ hãi không? Sống sót rồi à? Vui hừng à? Hò reo à?”
Những chức nghiệp giả đang đứng trước mặt Văn Vũ chẳng gặp phải mấy chuyện nguy hiểm.
“Nhìn đi, lúc các người nói muốn ở lại chỗ cũ, không muốn tiếp tục tiến lên, tôi không trách các người. Nhưng tại sao bây giờ các người có thể tận hưởng niềm vui chiến thắng như vậy? Dựa vào đâu mà các người có thể sống sót? Dựa vào đâu mà bây giờ các người có thể đứng ở đây nhảy nhót tưng bừng? Dựa vào đâu mà lại lộ ra bộ mặt thành công như thế trước mặt tôi! Nói đi, nói cho tôi biết, dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì?”
Văn Vũ hét lên về phía tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử hơi vẫy tay một cái, một luồng sức mạnh khổng lồ nhanh chóng bao phủ bàn tay đang bóp cổ Tôn Ngạo Thiên của Văn Vũ.
Sức lực mạnh mẽ tràn ngập tay Văn Vũ, khiến cậu không tự chủ phải buông Tôn Ngạo Thiên ra!
Tôn Ngạo Thiên ngã lăn ra đất, há miệng thở hổn hển. Cậu ta nhìn Văn Vũ như đang nhìn quái vật, sau đó nhanh chóng chạy trốn sang một bên.
Tất nhiên người bảo vệ bảo địa không thể làm thương tổn các chức nghiệp giả, nhưng nếu muốn ở không gian thử luyện bên ngoài mà giết chết chức nghiệp giả thì cũng không phải là không có biện pháp!
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
“Dựa vào cái gì?”
Văn Vũ lại hỏi một lần nữa.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Từ hoàng tử nhìn Văn Vũ, nói thật.
“Bằng may mắn.”
“Đúng là một lời giải thích dễ nghe, thì ra người giỏi nhất chính là anh, tôi phục rồi, thực sự phục rồi.”
Văn Vũ gật đầu, sau đó quét mắt nhìn tất cả những người xung quanh.
Tiểu đội hộ tống chỉ còn một người sống sót, đó là Tôn Thụy Tinh.
Điều này Văn Vũ đã đoán trước được.
Sau đó là năm tên chức nghiệp giả nơm nớp lo sợ.
“Hừ.”
---