Cậu quyết định đi trước.
Kiếp trước, cậu là người rời đi sau cùng, thậm chí còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Vì trong lễ đính hôn của em trai, cậu đã làm ầm lên một trận, kết quả không chỉ bị tống ra khỏi bữa tiệc, suýt nữa còn bị bắt giam vài ngày.
Nghĩ lại cảnh đó, Giải Nhung cảm thấy bản thân lúc ấy chẳng khác gì một kẻ điên.
Bây giờ thì không còn điên nữa. Cậu chẳng còn là người của cái nhà đó. Không cần phải đợi ai cả.
Ngủ một giấc, ngày mai rồi đi. Nếu đi trong đêm nay, thể nào cũng bị tra hỏi đủ điều.
Ngày mai chỉ cần nói trong tiệm bận, phải qua đó ngủ lại. Cha mẹ cậu cùng lắm chỉ nhắc cậu đừng làm việc quá sức, tuyệt nhiên sẽ không giữ cậu ở lại. Họ còn mong cậu dọn đi càng sớm càng tốt, để cái nhà ba người kia trở về thành của riêng họ.
Giải Nhung thản nhiên quay đầu bước lên lầu. Vào đến phòng ngủ, cậu khóa cửa lại. Ở trong chính căn nhà mình mà còn phải khóa trái, nghĩ cũng buồn cười.
Ngồi xuống mép giường, cậu ngáp một cái. Ngày mai còn phải dọn nhà, lại còn phải đưa Phương Mẫn đi dạo. Cô gái nhỏ ấy sống hồn nhiên, vô tư, hưởng thụ cuộc đời. Sự khác biệt giữa người với người, đôi khi chỉ đơn giản là như thế.
Cái gọi là công bằng, ngay từ khoảnh khắc ta sinh ra đã không tồn tại. Bất công mới là mặc định của thế giới này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play