Dương Kỳ hôm nay ra ngoài chơi, gặp lại mấy người bạn thân từ nhỏ. Tính hắn vốn thẳng ruột ngựa, trong lòng có chuyện gì thì mặt mũi cũng chẳng giấu nổi. Vừa nhìn sắc mặt hắn sa sầm, mấy đứa bạn đã ngó nhau dò xét. Cuối cùng là Lâm Thịnh lên tiếng trước, hỏi thẳng hắn đang có chuyện gì — có phải lại bị cái tên “thiếu gia thật sự” gây phiền phức gì nữa không.
Dương Kỳ nghiêng đầu nhìn mấy đứa bạn bên cạnh, lòng bỗng thấy buồn cười. Những người bên cạnh hắn, suy nghĩ đúng là không khác hắn là bao.
Với bạn bè, Dương Kỳ cũng chẳng buồn giấu:
“Hắn sáng nay đột nhiên nổi gió gì đó, xách hành lý bỏ đi luôn. Mẹ tôi với ba tôi giữ lại thế nào cũng không được.”
“Không biết trong hồ lô hắn lại định bày ra trò gì nữa.”
Thật lòng mà nói, Dương Kỳ chẳng ưa gì Giải Nhung. Sự tồn tại của cậu, với hắn, không khác gì một cái loa cứ chĩa vào tai mà nói đi nói lại: mày mới là thằng ăn cắp, mà còn là thằng ăn cắp sống trên lưng người khác suốt 20 năm trời.
Trước khi Giải Nhung xuất hiện, cuộc đời Dương Kỳ đúng là êm đềm, thuận buồm xuôi gió. Con một của nhà quyền thế, sống trong nhung lụa, là kiểu con nhà người ta mà ai cũng ngưỡng mộ. Hắn từng tin rằng mình sinh ra với chìa khóa vàng trong tay. Ai mà ngờ, hóa ra cái chìa khóa đó lại là đồ giả.
Đúng, hắn — Dương Kỳ — chính là “hàng giả.” Hắn đã ăn cắp 20 năm cuộc đời của Giải Nhung, ăn cắp cha mẹ ruột của cậu, ăn cắp luôn cả những gì vốn dĩ không thuộc về mình.
Nếu nói theo lẽ phải, thì kẻ như hắn, đáng ra nên là người đầu tiên rút lui. Rút lui càng xa càng tốt. Nên là người trả lại tất cả cho Giải Nhung — cha mẹ, căn nhà, sự yêu thương mà cậu chưa từng được nhận.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT