Giải Nhung — người thật sự mang dòng máu ruột thịt — cho dù có trở về đi nữa, thì sao chứ? Có là "thiếu gia thật" đi nữa, thì cũng đâu thể dễ dàng xóa bỏ sự tồn tại của Dương Kỳ — cái gọi là "thiếu gia giả".
Nhưng mà, mặc kệ cha mẹ bây giờ càng ngày càng để tâm đến hắn — người từng sống thế chỗ Giải Nhung suốt hai mươi năm — trong lòng Dương Kỳ vẫn không tài nào thoải mái nổi.
Bạn bè thân thiết quanh hắn thì còn đỡ, dù thỉnh thoảng có buông mấy câu đùa cợt kiểu "Giả thiếu gia", nhưng tất cả cũng chỉ là lời nói chơi, không ác ý. Còn người ngoài thì khác. Họ bàn tán sau lưng, châm chọc, xì xào. Nào là "hàng giả", "giả danh trục lợi", "thế thân bị bóc trần"...
Có lần hắn tình cờ nghe được một nhóm người đang bàn tán về mình. Có kẻ bật cười:
"Hắn đúng là mặt dày thật. Cái nhà đó vốn dĩ đâu phải của hắn, thế mà còn mặt dày ở lại như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Người khác thì xấu hổ bỏ đi từ lâu rồi, còn hắn thì như không."
Nghe đến đó, Dương Kỳ siết chặt nắm đấm. Lửa giận bốc lên tận óc. Hắn suýt nữa không kiềm chế nổi mà xông vào dạy cho bọn họ một trận.
Tính hắn nóng, ai cũng biết — khó chịu cái gì là ra tay ngay. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghiến răng mà nhịn.
Nếu đánh người, thể nào cha mẹ cũng biết chuyện. Mà như thế thì hình tượng “đứa con ngoan” trong mắt họ sẽ sụp đổ mất. Hắn không thể để điều đó xảy ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play