Trong tay Dương Kỳ vẫn còn cầm tấm vé công viên giải trí mà Thẩm Đình Sơn từng tặng. Công viên ấy, trước kia từng là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm ngọt ngào, giờ lại trở thành biểu tượng của sự ghê tởm trong lòng hắn. Dương Kỳ dứt khoát vứt bỏ, chẳng buồn nhìn lại, cũng không cho người khác động vào. Cứ thế, nó bị bỏ mặc, trở thành một nơi hoang phế không ai ngó ngàng tới.
Bạn bè quanh Dương Kỳ, những người nên biết chuyện thì cũng đã biết cả rồi. Trên đời làm gì có bức tường nào che nổi gió, nhất là khi Thẩm Đình Sơn cũng chẳng thèm giấu giếm gì. Lúc họ gặp lại Dương Kỳ, ai nấy đều muốn an ủi vài câu. Nhưng Dương Kỳ chỉ lạnh giọng cắt ngang:
“Muốn nói thì câm miệng đi.”
Câu nói thẳng thừng khiến cả đám ngẩn người, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, biết hắn đang thực sự giận đến mức nào.
Trong đám, có một người xuất hiện khiến Dương Kỳ thoáng kinh ngạc. Người này vốn từng có quan hệ rất tốt với “cậu thiếu gia thật sự” — vậy mà hôm nay lại xuất hiện trước mặt hắn.
Tưởng rằng người kia vẫn còn dính líu đến Thẩm Đình Sơn, không ngờ Phùng Sâm vừa bước đến đã lạnh nhạt nói:
“Tôi chẳng còn qua lại gì với Giải Nhung nữa đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play