Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, ánh mắt của Giải Nhung lặng lẽ hướng về phía Thẩm Đình Sơn – ánh mắt như đang cất lên một tiếng gọi không lời, như đang khẩn cầu một cái ôm để được sưởi ấm, để được an ủi.
Thế nhưng Thẩm Đình Sơn lại đứng đó, nét mặt không chút dao động. Anh không muốn tin rằng ánh nhìn kia là thật. Không tin rằng người từng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích lại có thể trở nên mềm yếu, chân thành như vậy. Nếu là bất kỳ ai khác đứng ở đây, có lẽ Giải Nhung cũng sẽ nhìn họ như thế thôi. Với anh, cậu chưa từng là thật lòng.
Đột nhiên, anh thu tay lại.
Giải Nhung giật mình, ngẩng đầu lên, không nói một lời, nhưng trong đáy mắt cậu, sự hụt hẫng hiện lên rõ ràng đến mức khiến Thẩm Đình Sơn cũng phải khẽ nhíu mày.
“Cậu giỏi thật đấy… Giỏi dụ người khác mềm lòng.”
Một câu nói tưởng như nhẹ bẫng, nhưng lại khiến gương mặt Giải Nhung lập tức tái nhợt đi. Cậu cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay siết chặt, run rẩy.
“Phương Mẫn chắc sắp quay lại rồi. Tôi không tiện ở lại nữa. Giải Nhung, cậu tự lo cho bản thân đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play