Sau khi bước ra khỏi căn phòng, Thẩm Đình Sơn ôm Giải Nhung đi dọc theo hành lang đến tận cuối cùng. Phương Mẫn mở cửa một căn phòng trống gần đó và quay sang nói:
“Anh à, em xuống dưới tiệm thuốc mua ít đường glucose. Nhờ anh chăm cậu ấy chút, em sẽ quay lại ngay.”
Dù biết rõ Thẩm Đình Sơn xưa nay không phải người sẽ dễ dàng chăm sóc người khác, nhưng trong vài phút ngắn ngủi, cô tin anh mình sẽ không làm khó dễ ai cả.
Phương Mẫn vội vàng rời đi, bóng lưng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Căn phòng rộng rãi lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng vang vọng trong không gian. Giải Nhung được đặt lên giường, cậu run run kéo chăn trùm lên người, nằm nghiêng quay lưng về phía Thẩm Đình Sơn. Đôi mắt cậu nóng rát, nước mắt dâng lên trực chờ rơi xuống. Cậu cố gắng nhắm chặt mắt, chịu đựng nỗi xót xa nghẹn ngào đang dâng lên trong lòng.
Phía sau không có tiếng ai lên tiếng, cũng không có tiếng bước chân rời đi. Nhưng cậu biết rõ, có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào mình – một ánh nhìn nặng như tấm lưới lớn vô hình, phủ trùm lên cả người cậu.
Giải Nhung không chịu nổi sự áp lực vô hình đó, cậu ngồi dậy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Đình Sơn.
“Chuyện trước đây... là do tôi sai. Tôi xin lỗi anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play