Giải Nhung ngồi trong chiếc taxi đang lao nhanh về phía ga tàu cao tốc. Hai tay cậu khẽ đặt lên bụng, từng chút dịu dàng như sợ làm kinh động đến một sinh mệnh bé nhỏ nào đó.
Đứa bé trong bụng cậu… không phải là mơ.
Thật sự… không phải là mơ.
Không thể nào là mơ được, vì nếu là mộng cảnh thì làm sao có thể rõ ràng đến vậy? Làm sao có thể đau đớn như lúc nằm trên bàn phẫu thuật, tận mắt nhìn thấy con bị đưa ra khỏi cơ thể? Chỉ cần hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy thôi, cả người cậu liền đau nhức như từng tế bào cũng đang rỉ máu.
Giải Nhung nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để nỗi xúc động lắng xuống nơi đáy tim.
Cậu bước xuống xe, hòa vào dòng người đang hối hả tiến về nhà ga. Mọi người xung quanh đều mang vẻ vội vàng, lạnh lùng, như những cái bóng vội vã lướt qua nhau. Nhưng Giải Nhung thì khác. Khóe miệng cậu nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng long lanh một niềm vui khó giấu.
Cậu đã có gia đình.
Là gia đình thật sự thuộc về cậu, không cần nhìn vào ai khác, không cần yêu ai khác, bởi vì trong tim cậu chỉ có một người duy nhất.
Giải Nhung ngồi vào ghế trên chuyến tàu cao tốc, xe lướt đi vun vút, bên ngoài cửa sổ là những dải cảnh vật vụt qua như tranh vẽ. Cậu tựa vào lưng ghế, trên môi vẫn là nụ cười ngập tràn hạnh phúc, một nụ cười có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp từ tận trong tim.
Chính vì thế, có người tiến lại bắt chuyện, mong được làm quen.
Nhưng Giải Nhung chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi đã có con rồi.”
Cô gái trẻ sững sờ, ngập ngừng hỏi: “Nhưng… anh còn trẻ như vậy mà…”
Có khi còn chưa đến hai mươi tuổi…
Giải Nhung gật đầu, nghiêm túc: “Là thật đấy. Đứa bé đã hơn hai tháng rồi, rất khỏe mạnh.”
“À… vậy xin lỗi nhé. Chúc mừng anh và em bé. Chắc chắn em bé sẽ xinh đẹp giống như anh.”
“Cảm ơn.”
Vốn là người không mấy khi thân thiện với người lạ, Giải Nhung hôm nay lại không tiếc nụ cười và lòng biết ơn. Đối diện với một người xa lạ, cậu vẫn vui vẻ và bình thản. Có lẽ là vì… niềm vui của một người sắp làm cha, thật sự không thể giấu nổi.
Cô gái kia sau khi trở về chỗ ngồi, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Giải Nhung. Ban đầu, cô nghi ngờ cậu nói dối, nhưng đôi mắt trong veo như thủy tinh ấy không hề mang theo một chút dối trá nào. Cuối cùng, cô đành chịu thua số phận, vừa gặp đã rung động, thế mà lại lập tức thất tình.
Còn Giải Nhung, môi vẫn cong cong đầy dịu dàng. Cậu tưởng tượng đến ngày con chào đời, sẽ có thêm một sinh linh bé nhỏ luôn ở bên cạnh mình. Trái tim cậu không khỏi rộn ràng, như được tiếp thêm sức sống mới.
Tâm trạng tốt khiến đầu óc cậu cũng trở nên sáng suốt, Giải Nhung bắt đầu nghĩ đến những việc cần chuẩn bị. Bởi vì cậu đang mang thai, nên mọi thứ đều phải sẵn sàng từ sớm.
Dù chỉ có một mình, không có ai bên cạnh để cùng chăm sóc con, cậu cũng sẽ cố gắng hết mình bảo vệ và yêu thương đứa bé này.
Cậu có tiền, đó là điều cha mẹ cậu để lại – những người thuộc tầng lớp giàu có. Họ từng bỏ rơi cậu, giờ lại muốn bù đắp. Vậy thì cậu nhận. Cậu không cần giả bộ, cũng chẳng việc gì phải gửi trả. Tiền ấy, cậu sẽ dùng để nuôi lớn đứa trẻ mà cậu sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để có lại.
Trong tay cậu hiện giờ có vài trăm triệu, thêm một quán cà phê nhỏ nằm trên con phố sầm uất, cạnh khu hàng hiệu và rất gần tàu điện ngầm. Mặt bằng đó là tài sản cha mẹ cậu mua, cậu không cần đóng tiền thuê, chỉ phải trả một chút chi phí duy trì. Những khoản đó chỉ là chuyện nhỏ.
Quán cà phê ấy, dù còn bé, mỗi ngày cũng kiếm đủ để cậu sống dư dả.
Một mình, nhưng cũng đủ để nuôi con.
Không cần phải giàu sang phú quý, không cần phải trở thành người đứng đầu hay tranh giành quyền lực như trước kia. Giải Nhung từng mù quáng theo đuổi tình yêu của cha mẹ, khát vọng trở thành người thừa kế, lao vào những cuộc đấu đá chỉ để rồi nhận lấy kết cục bi thảm, đánh mất cả mạng sống.
Lẽ ra cậu phải sớm tỉnh ngộ, sớm nhận ra bản thân chỉ là người ngoài cuộc trong cái gọi là “gia đình hoàn hảo” kia.
Nhưng… may mắn thay, ông trời cho cậu một cơ hội nữa.
Cậu được sống lại, trở về quá khứ, và hơn hết – được làm cha một lần nữa.
Trước kia, Giải Nhung từng cảm thấy ông trời thiên vị người khác. Nhưng giờ, khi có thể ôm lại đứa con mà cậu từng đánh mất, cậu tin – ông trời thật sự đã ưu ái cậu.
Nếu không, làm sao một người đã từng nhuốm đầy tội lỗi, đã từng lầm đường lạc lối như cậu… lại có thể một lần nữa có được những điều tốt đẹp, có được hạnh phúc?
Giải Nhung khẽ nhắm mắt, thầm nói trong lòng — Cảm ơn ông trời, cảm ơn vì đã không bỏ rơi con.