Giải Nhung ngồi trên tàu cao tốc chưa đầy nửa tiếng thì đã quay về, không nghỉ ngơi chút nào, cậu lại bắt taxi đến một ngôi chùa nhỏ trong thành phố. Chùa lúc nào cũng đông người – kẻ cầu tài, người cầu duyên, ai nấy đều tất bật. Nhưng Giải Nhung không đến để cầu xin điều gì cả, cậu chỉ đến vì một việc.

Cậu muốn quỳ lạy trước tượng Phật, cảm ơn trời cao vì đã cho cậu một cơ hội sống lại, để cậu có thể gặp lại đứa trẻ trong bụng – không còn là cái hình hài lạnh ngắt ngày nào, mà là một sinh linh ấm áp, đang lớn dần trong cơ thể cậu.

Giải Nhung thành tâm quỳ xuống, vái lạy thật sâu. Trong lòng, cậu thì thầm lời thề với Phật Tổ – đời này, cậu sẽ không tranh đoạt, không cưỡng cầu điều gì nữa. Cậu sẽ sống một cuộc đời giản dị, bình an. Cậu sẽ bảo vệ đứa con này bằng cả mạng sống của mình, sinh nó ra thật khỏe mạnh, bù đắp tất cả những gì kiếp trước cậu đã nợ nó.

Lễ xong, Giải Nhung hòa vào dòng người ra khỏi chùa.

Trời sập tối, thành phố lên đèn, một ngày bận rộn dần trôi qua và cuộc sống về đêm bắt đầu. Cậu bắt xe đến tiệm cà phê của mình.

Quán nằm ở một ngã tư gần quảng trường nhỏ, cách trạm tàu điện ngầm chỉ khoảng 200 mét – vị trí đẹp, người qua lại tấp nập. Bên trong quán gần như kín chỗ. Giá cả hợp lý, cà phê ngon, không cắt xén nguyên liệu – vì thế khách quen ngày một đông.

Giải Nhung đứng bên ngoài nhìn vào một lúc. Ba nhân viên cậu thuê đều đang bận rộn, có cả sinh viên làm thêm. Cậu không định bước vào – trước kia cậu vốn chẳng mấy khi tham gia việc quán, bây giờ lại càng không nên. Cậu đang mang thai, điều cậu cần làm nhất lúc này là giữ gìn sức khỏe, nuôi dưỡng đứa trẻ thật tốt.

Thấy mọi thứ trong quán đều ổn, cậu rảo bước đi dạo quanh khu vực.

Ngày trước, đến đây là để tính toán đầu tư, để nỗ lực kiếm điểm trong mắt cha mẹ. Tiền họ cho, cậu đem đi đầu tư, rồi thua sạch. Nợ nần chồng chất, cuối cùng phải bán cả quán cà phê để trả bớt. Cũng từ đó, niềm tin của cha mẹ dành cho cậu dần cạn. Dù vẫn chu cấp cho cậu vài chục triệu mỗi tháng, nhưng ngoài ra thì không gì hơn nữa.

Giải Nhung chen giữa đám đông, trong đầu lơ đãng nghĩ – hình như khu này chưa có cửa hàng mẹ và bé. Giờ cậu đang mang thai, mọi suy nghĩ đều xoay quanh đứa nhỏ trong bụng.

Còn người cha của đứa bé... cậu chưa từng nghĩ đến việc đi tìm anh ấy. Người đó đâu có yêu cậu, càng không muốn có đứa con này. Chuyện đêm hôm ấy, thực ra là do cậu dùng mánh khóe mới có thể gần gũi được. Giờ anh ta có khi còn khinh thường cậu, chẳng muốn nhìn mặt.

Cậu bước vào một cửa hàng thời trang. Trời gần đây se lạnh, trước kia cậu chẳng mấy khi sợ rét, nhưng bây giờ phải giữ ấm thật kỹ. Cậu vào xem khăn choàng cổ, định mua vài cái tốt tốt dùng cho mùa này.

Khăn trong tiệm toàn hàng cao cấp, cái nào cũng hơn một triệu. Đời trước cậu từng tiêu tiền như nước, nhưng sau khi trải qua một cái chết, cậu bỗng quý trọng tiền bạc hơn nhiều. Giờ cậu không sống bằng nhan sắc, cũng không cần hàng hiệu làm gì – chỉ cần ấm là được.

Cậu quay người định rời đi, tìm cửa hàng rẻ hơn thì bất chợt, hai gương mặt quen thuộc bước vào từ phía cửa. Một trong số đó – là người mà Giải Nhung hiện tại không hề muốn gặp.

Thậm chí, còn không muốn gặp hơn cả kẻ mạo danh năm xưa.

Cậu vội quay lưng định giả vờ không quen biết. Người đàn ông kia quả thực cũng chẳng muốn quan tâm đến cậu. Nhưng người phụ nữ đi cùng thì khác – cô vừa thấy cậu liền reo lên đầy phấn khích:

— “Giải Nhung!”

— “Cậu là Giải Nhung đúng không?”

— “Tôi biết cậu mà! Cậu là thiếu gia thật của nhà họ Dương! Trước đây tôi đã muốn gặp cậu một lần, mà chẳng có cơ hội. Hôm nay đúng là có duyên quá, lại gặp được ở đây!”

Cô gái cười tươi rói, không chút ngại ngùng:

— “À đúng rồi, tôi tên là Phương Mẫn, mình làm bạn được không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play