Phương Mẫn kéo lấy tay cậu, hai người vừa đi được một đoạn, cô đã quay sang Giải Nhung, ánh mắt sáng lên, nói không chút do dự:

“Giải Nhung, em thích anh. Mình hẹn hò đi?”

Lời tỏ tình ấy, Giải Nhung từng nghe rồi — ở kiếp trước. Nhưng lần này, tâm trạng cậu lại hoàn toàn khác.

Không còn là đố kỵ hay ghen tị vì sự bốc đồng dám yêu dám nói của cô, mà là một nỗi biết ơn chân thành. Cậu biết mình là người thế nào, biết mình đã làm những gì. Thế mà vẫn có người như cô, nói rằng thích cậu.

Phương Mẫn đúng là một cô gái có trái tim ấm áp.

Giải Nhung khẽ nhếch môi, nhẹ giọng đáp:
“Anh nghĩ… chắc là không được đâu.”

“Vì sao? Em đâu có nghe nói anh có người yêu. Anh vẫn đang độc thân mà, đúng không?”

“Ừ, anh độc thân. Nhưng... anh có một đứa bé rồi. Hơn hai tháng tuổi.”

“A?!” Phương Mẫn tròn xoe mắt, gần như hét lên, “Anh có con á? Anh không phải đang lấy chuyện đó ra đùa với em đấy chứ?”

“Anh đâu dám. Em là em gái của Thái tử gia tập đoàn Thẩm thị, ai dám nói dối em chứ?”

Giải Nhung nửa đùa nửa thật, nhưng giọng cậu lại vô cùng nghiêm túc.
“Nó là con anh thật. Nếu em muốn, vài tháng nữa khi bé chào đời, anh bế nó cho em xem.”

Phương Mẫn khựng lại, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, như thể đang cố nhìn thấu con người trước mặt mình.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi mấy? Mà đã có con… Là do bạn tình sinh ra à?”

Câu hỏi của cô không hề ác ý, chỉ là quá thẳng thắn — rất giống cô.

“Không sợ đó không phải là con anh sao?”

Cô quay sang nhìn cậu đầy lo lắng, như thể sợ cậu bị lừa, bị người khác gài bẫy rồi lại phải nuôi con thay người ta.

“Đừng có bất cẩn mà thành cha hờ, nuôi con cho người khác đó.”

“Yên tâm, bé chắc chắn là con anh. Nếu có nghi ngờ, lúc đó anh sẽ làm xét nghiệm ADN.”

Dù những lời ấy là nói để trấn an cô, nhưng bản thân Giải Nhung lại chẳng chút nghi ngờ gì. Đứa bé ấy là cốt nhục của cậu — điều đó, cậu biết rất rõ.

Phương Mẫn nhìn cậu chăm chú thêm một lúc rồi gật đầu:
“Vậy cũng được. Không yêu thì thôi, làm anh em cũng được.”

“Em thích có một ông anh đẹp trai như anh lắm.”

Rồi cô nhướng mày, như nhớ ra chuyện gì đó:
“Cái người khi nãy, không phải cũng rất đẹp trai sao? Phải gọi là đỉnh cấp soái ca luôn ấy. Vậy mà em vẫn thấy anh nhìn thuận mắt hơn.”

Giải Nhung suýt bật cười.
“Em nói thế là thật lòng đấy à? Trong mắt anh, em mới là người đẹp hơn. Em nhìn xem, mũi cao, mắt to, trông như vẽ ra vậy.”

Phương Mẫn cười khúc khích, định đưa tay lên sờ mặt cậu thì bị Giải Nhung nhẹ nhàng giữ lại. Cậu không đẩy tay cô ra quá mạnh, nhưng động tác lại dứt khoát.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play