Nửa tiếng sau, buổi giao lưu chính thức bắt đầu. Người phụ trách bên tổ thức nhiệt tình mời Ôn Tư Ngật lên ngồi hàng ghế đầu. Sau lưng anh còn chừa sẵn một chỗ ngồi cho người đi cùng. Chu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được ngồi xuống rồi!
Theo thói quen, cô đảo mắt một vòng khắp hội trường. Bỗng ánh nhìn sững lại có một bóng người trông khá quen lướt ngang tầm mắt, cô vừa định nhìn kỹ thì bóng dáng đó đã biến mất ở cuối góc phòng.
Chu Thanh Thanh nghĩ chắc mình thiếu ngủ hoa mắt, chớp chớp mắt rồi cũng không để tâm nữa.
Thật ra thiếu ngủ là chuyện thường, nhưng cộng thêm phải đứng cả buổi trên đôi giày cao gót thì đúng là tra tấn. Nói thật, cái nghề trợ lý này đúng là dành cho người không phải là người phàm mới trụ nổi.
Quay sang nhìn Ôn Tư Ngật, rõ ràng anh cũng ngủ được mấy tiếng đâu vậy mà thần thái vẫn bình tĩnh như chưa hề có sự thiếu ngủ nào. Đúng là dân nghiện việc, không thể đùa.
Còn Chu Thanh Thanh thì chịu, cô không phải loại pin trâu.
Mà phải nói thật, cái buổi giao lưu doanh nghiệp này còn buồn ngủ hơn cả họp hành. Mấy vị tổng giám đốc này đều là cao thủ giao tiếp không có nội dung, toàn phát biểu kiểu “lấy số lượng bù chất lượng”, mà ai nấy đều cực kỳ có nhu cầu thể hiện. Vừa lên sân khấu là y như rằng không nói đủ mười lăm hai mươi phút thì không chịu xuống.
Đặc biệt là vị Tổng giám đốc họ Hứa kia, mỗi lần mở miệng là một trận hô hào nhiệt huyết, mà nghe xong chỉ thấy buồn ngủ muốn xỉu, cũng không trách được Công nghệ Sáng Vệ của anh ta mấy năm nay cứ tụt dốc không phanh.
Trong tiếng “ru ngủ” đều đều của ông ta, Chu Thanh Thanh thật sự không gồng nổi nữa. Cơn buồn ngủ kéo đến cuồn cuộn như sóng, cô bắt đầu nổi cáu trong lòng, không nhịn được cầm lấy xấp tài liệu làm vẻ chăm chú nghiên cứu, giơ lên che mặt như đang cực kỳ tập trung rồi lặng lẽ bất chấp nhắm tịt mắt lại. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trên sân khấu, Hứa Thành Vệ vẫn đang thao thao bất tuyệt, Ôn Tư Ngật thì dựa người ra sau ghế, ánh mắt dõi lên sân khấu, đôi chân dài bắt chéo đầy ung dung. Từ đầu đến giờ, gương mặt anh như được lập trình ở chế độ “bình thản” chẳng gợn tú cảm xúc nào.
Đột nhiên, anh khẽ ngoắc ngón tay ra sau, giọng nói điềm nhiên như ra lệnh mà chẳng cần quay đầu:
- Đưa tài liệu về Sáng Vệ cho tôi.
Lời vừa dứt, mất giây trôi qua mà phía sau vẫn hoàn toàn im lặng.
Ôn Tư Ngật khẽ nhíu mày, anh nghiêng đầu lại nhìn chỉ thấy trước mắt cô trợ lý “xuất sắc” của mình đang cầm xấp tài liệu che nửa mặt đầu cúi thấp. Từ góc độ người ngoài nhìn vào, y như đang tập trung cao độ nghiên cứu tài liệu.
Chỉ có Ôn Tư Ngật biết, cô trợ lý giỏi giang của anh đang ngủ gục rồi.
Thật sự không biết nên khen cô là “cao thủ dưỡng sinh” trong tình thế éo le như vậy, vẫn có thể ngủ ngon lành hay nên vỗ tay tán thưởng lòng dũng cảm ngủ quên không sợ chết của cô.
Trên sân khấu, tiếng lảm nhảm của tổng giám đốc Hứa vẫn vang đều đều như nhạc nền ru ngủ.
Ánh mắt Ôn Tư Ngật lặng lẽ dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn phía sau xấp tài liệu, hơi thở đều đặn, rõ ràng cô đang ngủ rất say.
Nhìn vài giây, anh khẽ bóp sống mũi, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Anh khẽ ra hiệu về phía chỗ ngồi bên kia không xa, chẳng bao lâu Chu Hùng lặng lẽ bước tới đưa tài liệu đến tận tay cho anh.
Trước khi rời đi, Chu Hùng còn không nhịn được liếc nhìn trợ lý Chu một cái, trời đất ơi, ngủ mà còn đẹp thế này đúng là lần đầu anh ấy được chứng kiến cảnh tượng ngoài đời thực. Trợ lý Chu đúng là khiến anh mở mang tầm mắt thật sự.
Mặc dù thỉnh thoảng nghe thấy Tổng giám đốc Ôn đánh giá cô trợ lý này là kiểu “bình hoa di động”.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận, Chu Thanh Thanh tuy đẹp thật nhưng tuyệt đối không phải bình hoa vô dụng. Dưới trướng của Ôn Tư Ngật có không biết bao nhiêu nhân tài tốt nghiệp trường top, cao học đầy mình, ấy vậy mà cô chỉ mất một năm đã leo lên vị trí trợ lý đặc biệt.
Năm tới khi anh ấy chuyển bộ phận thì Chu Thanh Thanh sẽ trở thành trợ lý đặc biệt duy nhất bên cạnh Ôn Tư Ngật. Cô luôn là người đầu tiên nắm bắt được ý đồ của sếp, xử lý công việc đâu ra đấy, sạch sẽ gọn gàng đến mức anh là người theo sếp nhiều năm còn phải tự thấy xấu hổ.
Mặc dù anh làm việc bên cạnh tổng giám đốc Ôn nhiều năm, nhưng đôi khi Chu Hùng thậm chí có cảm giác, Ôn Tư Ngật thật ra đánh giá cao Chu Thanh Thanh hơn anh tưởng.
Mà Chu Hùng cũng không rõ, có phải mấy người tài năng xuất chúng kiểu này ai cũng có chút tật gì đó không…ví dụ như tự tin thái quá, hay kiểu ngông nghênh chẳng chịu nghe ai.
Năng lực làm việc của trợ lý Chu thì khỏi chê, chuyện lớn chưa từng sai sót nhưng cứ thỉnh thoảng lại lòi ra vài cái lỗi nhỏ xíu. Vì cái tính “rảnh là quên” nên tiền thưởng cuối năm bị trừ không ít, lỗi nhận đều tay, bản kiểm điểm viết mỏi cả tay vậy mà vẫn chứng nào tật nấy. Anh ấy cũng chẳng hiểu nổi, một đại mỹ nhân ngon lành cành đào như trợ lý Chu, sao da mặt lại có thể dày đến độ thượng thừa như vậy.
Trong mấy cái dịp trang nghiêm thế này mà dám ngủ công khai giữa ban ngày ban mặt, đúng rồi…trợ lý Chu chính là người đầu tiên dám chơi lớn như vậy đấy. Chu Hùng thật sự muốn giơ hẳn ngón cái cho cô vì quá ngầu!
Ngủ trong lúc đang làm việc ấy hả, với tổng giám đốc Ôn thì đúng là phạm húy đấy nha! Trợ lý Chu không thể không biết điều đó, nhưng mà cô vẫn ngủ ngon lành không mộng mị như đàn ở spa vậy đó.
Cái lạ là, tổng giám đốc Ôn lại chẳng nổi trận lôi đình.
Dù sao thì với kiểu “gan lỳ lông cọp” như Chu Thanh Thanh, Chu Hùng cũng phải khâm phục từ tận đáy lòng, ít nhất anh ấy còn lâu mới dám vậy.
Thành ra đôi khi anh ấy cũng hiểu, trợ lý Chu bị mắng hoài cũng có lý do nhưng mà từ ngày có cô, người bị trừ thưởng cuối năm đâu còn là anh ấy nữa.
Thế nên anh ấy nhẹ nhõm hẳn.