Bảy rưỡi sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên đúng giờ.
Dưới lớp chăn, gương mặt trắng ngần của Chu Thanh Thanh lập tức nhăn lại như bánh bao bị bóp méo. Cô uể oải mở mắt, trong lòng đầy oán khí, chỉ muốn xé nát hết cái phòng sang chảnh này ra cho hả giận.
Ngủ lúc hai giờ sáng, dậy lúc bảy giờ. Diêm Vương mà biết chắc phải khen cô có sức khỏe tốt mất.
Lê lết dậy rửa mặt đánh răng, sau đó cô vẫn không quên bỏ ra mười phút vẽ vời chút phấn son nhẹ nhàng. Cô vốn đẹp sẵn nên không cần họa mặt cầu kỳ, một lớp trang điểm mỏng thôi cũng đủ thiên hạ chói mắt rồi.
Trang điểm xong, rồi thu dọn sơ qua cô đi thẳng đến bếp mở tủ lạnh tìm nguyên liệu. Chẳng cần làm gì cao siêu, chỉ cần đơn giản mà trông vẫn chỉn chu, thế là cô làm một phần sandwich, rửa ít trái cây, pha cà phê…tất cả bày lên bàn ăn gọn gàng sạch đẹp như trong tạp chí ẩm thực.
Chưa dừng ở đó, cô còn vào phòng thay đồ chọn trang phục cho Ôn Tư Ngật. Hôm nay chọn đại một bộ TomFord xuân- hạ, thêm chiếc cà vạt đỏ trầm, cài một chiếc ghim áo phiên bản giới hạn của Bvlgari, phối thêm đồng hồ Patek Philippe.
Chọn xong, Chu Thanh Thanh mặt như mất hồn mệt rã rời gõ cửa phòng anh, từ trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Tuy làm trợ lý đôi khi cũng mắc lỗi nhỏ, nhưng riêng về gu thời trang và phối đồ thì cô chưa từng làm anh thất vọng mà đây còn là “chọn đại” đó nhé.
Quả nhiên lúc Ôn Tư Ngật bước ra, sơ mi trắng tinh, cổ áo mở khẽ, vóc dáng cao lớn từng đường nét tôn lên sự điềm đạm cao ngạo. Ngay cả chiếc ghim cài áo đắt đỏ cũng giống như chỉ được phép tồn tại làm nên cho anh.
Ôn Tư Ngật thay quần áo xong bước đến trước mặt cô, đã làm việc với nhau được một năm, hai người họ đã quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt, cô cũng đã hiểu anh muốn gì. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Chu Thanh Thanh kìm nén cơn uể oải sau một đêm thiếu ngủ, mím môi bước lên bắt đầu thắt cà vạt cho anh.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua sợi vải, đôi môi đỏ mọng khẽ bặm lại, một lọn tóc rơi xuống bên má khiến mũi khẽ động vì ngứa. Hàng mi dài rợp bóng trên gò má trắng mịn, kể cả lớp quầng thâm mờ mờ dưới mắt cũng không che được nét đẹp ấy, chỉ càng khiến cô thêm vẻ mong manh thiếu ngủ.
Chưa đầy một phút sau, cà vạt đã được thắt xong, Chu Thanh Thanh lùi lại nửa bước rồi cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp:
- Sếp Ôn, xong rồi ạ.
Làm bữa sáng, phối đồ, thắt cà vạt…những chuyện này cô đã làm đến mức thành thạo như bản năng. Bảo sao người ta hay nói, trợ lý chính là một dạng bảo mẫu cao cấp toàn năng.
Sáng nay, cả hai phải đến phía Tây thành phố dự một buổi tọa đàm giao lưu do liên minh thương mại và các trường đại học đồng tổ chức. Thông thường loại sự kiện công khai này, Ôn Tư Ngật chẳng thèm xuất hiện nhưng lần này anh vừa về nước và cần lộ mặt một chút để mọi người biết.
Trên đường đến nơi đoạn đường mất tầm bốn mươi phút, trong lúc xe đang chạy bon bon thì Chu Thanh Thanh lật xem lịch trình:
- Lần này tham dự có Tổng giám đốc Quý của Game Tứ Quý, Giám đốc Vương của Tin tức sự thật, tổng giám đốc Hứa bên Công Nghệ Sáng Vệ, còn có một số nhóm khởi nghiệp mới nghe tên đã thấy ra gì lắm, xem hồ sơ thì có vẻ cũng không phải dạng vừa.
Ôn Tư Ngật, người đang ký tên trên tài liệu, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:
- Ừm.
Chu Thanh Thanh chọn lọc điểm chính báo cáo xong thì gập ipad lại, quay đầu đi rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không có việc gì làm, đầu óc lại bắt đầu chạy về mode “suy nghĩ linh tinh”.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng bánh trước trung tâm triển lãm. Trợ lý Chu Hùng đã đứng sẵn chờ từ lâu, vest phẳng lì mặt mày tươi rói, rồi nở một nụ cười sáng chói như mặt trời mọc ban mai.
Vừa thấy xe đến, anh ấy lập tức nhiệt tình mở cửa, còn lịch sự chào hỏi Chu Thanh Thanh.
Cô cố nặn ra một nụ cười nhưng vừa thấy cái mặt hớn hở như bôi highlight ấy thì suýt nữa phải nhắm mắt né.
Ủa chứ cái này là muốn làm người khác mù à?
Không phải chứ, cùng là dân văn phòng sao người ta lại phải nhiệt tình, năng nổ, sáng lấp lánh như đi casting phim thần tượng vậy? Nhìn lại mình, cái mặt gồng giữ vẻ bình tĩnh mà chẳng khác nào mẹ kế trong phim cổ trang.
Nói thật, Chu Hùng đã làm việc cùng Ôn Tư Ngật từ mấy năm trước, là trợ thủ số một sát cánh bên anh, còn cô chỉ là kẻ theo từ nước ngoài mới về mà thôi.
Buổi hội nghị lần này quy tụ gần hết mấy công ty có máu mặt trong giới ở Thâm Thành, trừ tập đoàn Ngu Thị vắng mắt ra.
Tại sao Ngu Thị không đến, ồ thì lý do siêu đơn giản.
Vì ai cũng biết, ở Thâm Thành này hai con hổ không thể chung một núi mà tập đoàn Ôn Thị và Ngu Thị là một cặp “oan gia ngõ hẹp” có tiếng. Từ việc công khai đấu khẩu, cho tới chiến tranh mạng xã hội do phòng PR hai bên cầm trịch, khẩu chiến 24/7 là điều không hề xa lạ. Nhưng kể từ khi Ôn Tư Ngật lên tiếp quản Ôn Thị, tập đoàn này như được gắn động cơ phản lực, bức tốc đến mức người ta chỉ còn biết trầm trồ.
Trong khi đó, nghe đồ nhị thiếu gia nhà họ Ngu – người thừa kế của Ngu Thị không những nhỏ tuổi mà còn nổi danh là thiếu gia ăn chơi, “con nhà nòi phiên bản lỗi”.
Ngược lại, Ngu Thị mấy năm gần đây thì hơi tụt mood, có tờ báo còn ví von rằng tập đoàn này đang ở trong giai đoạn “mặt trời lặn sau núi”.
Cổng vào trung tâm triển lãm được trải thảm đỏ dài cả chục mét, hai bên là hàng tá phóng viên tài chính, người cầm mic kẻ thì cầm máy ảnh, ánh đèn flash nhấp nháy như pháo hoa đêm giao thừa.
Chu Hùng cúi người mở cửa xe, ngay khoảnh khắc Ôn Tư Ngật bước ra đèn flash bùng nổ phóng viên chen lấn như ong vỡ tổ, tiếng hỏi han rào rào như sóng đánh vào bờ.
Dù trong công ty suốt ngày bị Ôn Tư Ngật chỉnh cho tơi tả, nhưng ở những sự kiện chính thức như này, Chu Thanh Thanh tuyệt đối không phải bình hoa di động. Cô mặc bộ vest cực kỳ chỉnh chu, thần thái tự tin, lời ăn tiếng nói rõ ràng lưu loát, ứng xử tao nhã như hoa hậu bước ra từ Harvard. Khi có phóng viên dùng chiêu hỏi xoáy, cũng bị cô né như võ sĩ quyền anh né đòn, duyên dáng nhưng không kém phần sắc sảo.
Vừa bước vào hội trường, bên trong đã có mặt rất đông người. Giới tinh anh các ngành tụ hội, trò chuyện rôm rả, không khí náo nhiệt như tiệc tất niên.
Khi Ôn Tư Ngật xuất hiện, mấy lãnh đạo của các trường đại học đồng tổ chức lập tức bước lên chào đón.
Anh được vây quanh như minh tinh giữa thảm đỏ, bên tổ chức cũng nhiệt tình giới thiệu các dự án nổi bật, dẫn anh đi xem tận nơi.
Chưa bao lâu, lại có một nhóm người đang canh thời điểm hợp lý để tiến lại bắt chuyện.
Nhìn từ xa đã thấy bóng dáng vài người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tóc tai bóng loáng như vừa bước ra từ salon cao cấp. Chu Thanh Thanh chỉ liếc một cái là nhận ra ngay – người phía trước là Phó Tổng giám đốc Ngô của Dược phẩm Ngô Thị, bên cạnh là Chủ tịch Trần và cuối cùng là Tổng giám đốc Hứa của Công nghệ Sáng Vệ.
Nhân lúc mấy người kia còn chưa bước tới gần, Chu Thanh Thanh nghiêng đầu tranh thủ thì thầm bên tai Ôn Tư Ngật:
- Người đi đầu, tóc thưa như đồng cỏ bị gặm trụi là Chủ tịch Ngô, bên cạnh là cái người đầu tóc vuốt ngược như phản diện thời dân quốc ấy là cháu ông ta mới nhậm chức Phó tổng. Còn cái đầu bóng loáng phía sau mà anh nhìn là biết chính là Hứa Thành Vệ bên Công nghệ Sáng Vệ đó.
Sau màn miêu tả sống động như tranh biếm họa của Chu Thanh Thanh, Ôn Tư Ngật dù có muốn không nhận ra thì cũng khó.
Chu Thanh Thanh vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói:
- Cái người tên Hứa Thành Vệ kia nhé, em điều tra rồi đừng thấy ông ta đầu hói kiểu Địa Trung Hải trông thật thà như cục đất, chứ chơi bời thì đúng là thuộc hàng nghệ sĩ nhân dân luôn. Nghe đồn bên ngoài có tới năm sáu “bé ba - bé tư ”, một cô là thư ký riêng, một cô còn chưa tốt nghiệp đại học, còn cô nữa là…họ hàng luôn ấy!
Nói đến mấy chuyện này, Chu Thanh Thanh càng nói càng hăng, lửa tám chuyện bùng cháy phừng phừng.
Ôn Tư Ngật:
- …
Vừa dứt lời, mấy gã Tổng giám đốc đã lù lù bước tới, Chu Thanh Thanh lập tức khóa miệng lại, tắt chế độ tám ngay và luôn
Đám giám đốc đến chào hỏi, trong đó tổng giám đốc Hứa kia là cây nói có tiếng, nói dai, nói dở và nói không có điểm dừng. Mấy câu cửa miệng cứ xoay vòng như đĩa băng kiểu “cái này nhé”, “tức là như nào nhỉ”, “thật ra là…”, “ý là ý gì ấy mà…”. Nghe mười câu không vớ được một câu có trọng điểm, diễn văn của ông ta mà so với thầy dạy Toán lên lớp kể chuyện cười.
Ấy vậy mà Ôn Tư Ngật chẳng hề lộ vẻ chán chường, anh kiên nhẫn trò chuyện với tổng giám đốc Hứa một hồi lâu. Mãi đến khi ánh mắt anh hơi nghiêng, khóe đuôi mắt khẽ nhướng lên thì Chu Thanh Thanh lập tức bước tới như được lập trình sẵn, duyên dáng kéo chủ đề sang chuyện khác, cắt đứt kịp thời bài thuyết trình lê thê của ông ta.
Biết nhìn sắc mặt sếp là một trong những kỹ năng sống còn của nghề trợ lý, mà Chu Thanh Thanh thì chưa từng đọc sai tín hiệu nào từ ánh mắt hay ám chỉ của Ôn Tư Ngật trừ khi cô cố tình giả ngơ.