Chiếc xe Maybach đen tuyền lặng lẽ lướt đi trong màn đêm, mang theo sự cao ngạo vốn có chậm rãi tiến vào khu biệt sự Mính Thần Loan.
Khu biệt thự cao cấp bật nhất nằm chễm chệ trên mảnh đất tấc đất tấc vàng của Thâm Thành, đối diện là hồ Lam Thiên xanh biếc, đứng từ đây có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ khung cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào gara riêng, Chu Thanh Thanh xách túi cũng răm rắp xuống xe theo.
Là trợ lý riêng của Ôn Tư Ngật, cô từng ra vào nhà anh không ít lần chẳng hạn như để chọn cà vạt, sắp xếp áo sơ mi hay chỉnh lại tủ đồ. Nhưng giờ đã một giờ sáng, rõ ràng chẳng còn việc gì để cô làm cả, thế thì tại sao cô lại xách túi xuống xe nhỉ?
Điều đáng nói là Ôn Tư Ngật hoàn toàn không thèm quan tâm đến hành động “thừa hơi” này, thậm chí không buồn hỏi một câu.
Đến cửa, Chu Thanh Thanh như người được lập trình sẵn đi trước một bước ấn mật khẩu mở cửa cho anh.
Đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà bật sáng ngay tức thì, ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp phòng khách rộng thênh thang mà sạch sẽ.
Cả căn nhà toát lên phong cách “lạnh lẽo” với gam màu trung tính, bài trí tối giản. Bộ sofa màu xám nhạt nằm giữa phòng, những bức tường trắng như tuyết treo vài bức tranh nghệ thuật mang hơi hướng khó nói. Trong số đó có một bức tranh khiến người ta khó quên nhất, 《Dạ Tiệc》là tác phẩm cuối cùng từng được công bố của một họa sĩ nổi tiếng nước ngoài.
Trong tranh là cảnh một nhóm đàn ông phụ nữ khỏa thân, mỗi người một vẻ, người nằm người ngồi trần trụi táo bạo, lộ liễu đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Căn nhà này dù Ôn Tư Ngật đã một tháng không về, nhưng vẫn sạch sẽ đến mức không dính nổi một hạt bụi vì đã có dịch vụ vệ sinh cao cấp đến dọn dẹp thường xuyên. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Chu Thanh Thanh mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng vặn nắp rồi cung kính hai tay đưa cho Ôn Tư Ngật. Sau đó, cô lại nhanh nhẹn nhặt chiếc áo vest anh vừa cởi ra vuốt thẳng từng nếp rồi treo gọn lên mắc áo, một quy trình phục vụ chuyên nghiệp và tỉ mỉ đến từng hơi thở.
Cô vừa làm vừa nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng rực như thể đang đợi ban thưởng. Ôn Tư Ngật giả như không thấy, anh chậm rãi nhận lấy chai nước nhấp một ngụm rồi tiện tay đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên mặt đá “cộc cộc” mãi đến khi thấy cô bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên anh mới thản thiên ngước mắt lên hỏi đúng một câu:
- Lại muốn gì?
Rõ ràng mới nãy ở bãi xe đòi thảo luận về 《Luật Lao Động》, oán trách anh bóc lột lao động giờ thì sao? Tự động bật chế độ chăm chỉ, chẳng thấy đòi về nhà nữa.
Không có lửa thì sao có khói.
Chu Thanh Thanh chính là đang đợi anh hỏi câu này đấy! Cô lập tức nói:
- Em cũng không có ý gì khác đâu, chỉ cảm thấy sếp Ôn vừa độ lượng, vừa quan tâm cấp dưới, lại còn tốt bụng…
Ôn Tư Ngật rõ ràng chẳng muốn nghe mấy lời nịnh hói màu mè, anh thản nhiên đưa tay tháo cúc áo sơ mi cắt lời cô không chút khách khí:
- Nói tiếng người đi.
Hai tay Chu Thanh Thanh đan lại, lễ độ - nghiêm túc – chân thành:
- Em muốn ngủ lại nhà anh…ở phòng dành cho khách thôi.
Không phải là cô muốn ngủ lại nhà anh đâu nhé, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ mà lái xe một tiếng để về nhà thì chắc chắn cô sẽ rơi vào trạng thái lái xe trong vô thức, rồi lên chầu ông bà luôn. Hơn nữa, sáng mai 9 giờ có buổi hội nghị giao lưu do Liên minh thương mại và các trường đại học tổ chức, nếu đêm nay về thì mai lại phải đến đón cái tên ác bá này, cô chỉ còn được ngủ đúng ba…bốn tiếng thôi.
Tên tư bản máu lạnh Ôn Tư Ngật, xưa giờ chỉ biết tận lực bóc lột cô như vắt chanh. Anh sẽ không bao giờ bận tâm liệu cô có vì thiếu ngủ mà lăn ra chết giữa giờ họp. Tư bản không có nhân tính đã là chân lý toàn dân công nhận, còn Ôn Tư Ngật thì chính là kẻ giữ vị trí top đầu.
Huống hồ, ngủ lại đây cũng rất an toàn. Dù gì thì giữa cấp trên và trợ lý trong mắt người ngoài luôn dễ khiến người ta tưởng tượng ra vài “giai thoại lãng mạn”. Nhưng cô và Ôn Tư Ngật thì không bao giờ có cái chuyện đó xảy ra đâu.
Dù cô là một đại mỹ nhân, xinh đẹp rạng ngời, dáng chuẩn mặt xinh, đầu óc có còn tốt nghiệp trường danh tiếng nhưng anh vẫn chẳng thèm để mắt đó sao. Chuyện cô đồn anh ghét phụ nữ, thật ra chỉ là bịa nhưng kết luận thì đúng. Đơn giản vì Ôn Tư Ngật mang theo cái vibe ngạo mạn vốn có của giới hào môn.
Chu Thanh Thanh có giỏi không? Rất xuất sắc là khác, cô trẻ trung, xinh đẹp, tốt nghiệp đại học danh tiếng, lương một năm cả trăm vạn. Trong mắt người thường thì cô chính là “con nhà người ta” chính hiệu.
Trong tiểu thuyết ngôn tình, những giấc mộng kiểu như lọ lem gặp hoàng tử xuất hiện nhan nhản, một cô gái bình thường xinh đẹp lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà giàu, từ đó đổi đời ngoạn mục.
Nhưng trong thế giới thật sự của những gia tộc tài phiệt thứ thiệt, nhan sắc phụ nữ là thứ rẻ rúng nhất, dễ kiếm nhất. Nó chỉ là phụ kiện rẻ tiền đi kèm theo khối tài sản khổng lồ và chẳng có lấy chút giá trị thực tế.
Với Ôn Tư Ngật mà nói, Chu Thanh Thanh chính là một thứ phụ kiện loại hai.
Một quý công tử đứng trên đỉnh cao quyền lực sẽ không bao giờ khom lưng nhặt một món hàng hạ giá bị vứt dưới chân.
Nghĩ tới đây, Chu Thanh Thanh hơi thất thần, vì làm việc quá lâu cũng khiến Ôn Tư Ngật mệt mỏi. Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt kia của cô, anh chỉ khẽ nhếch môi không phải vì thấy thú vị mà vì thấy buồn cười.
Anh chẳng buồn bận tâm đến suy nghĩ của một trợ lý, càng không tò mò tâm tư phức tạp nào đang hiện trong đầu cô gái này, đôi môi mỏng khẽ cong lên rồi để lại một câu nhàn nhạt:
- Tùy cô.
Rồi quay người đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa cái “rầm”.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Thanh Thanh lập tức giơ ngón giữa về phía cánh cửa.
……
Chu Thanh Thanh thực sự đã mệt rã rời, mệt đến mức chẳng còn hơi sức để bận tâm chuyện ban nãy phải chạy vạy ngoài đường, cũng chẳng còn thiết tha gì đến việc chăm sóc làn da quý giá của mình. Theo lý thuyết sống “chuẩn gái đẹp” cô nên làm sạch, tẩy trang, dưỡng da, đắp mặt nạ…nhưng thôi, giờ thì thà mất một ít collagen còn hơn mất mạng vì kiệt sức.
Cô bước vào phòng ngủ dành cho khách, vội tẩy trang, cởi bộ đồ công sở bó sát ra, mặc áo ngủ vào rồi ngã vật xuống giường.
Không một người phụ nữ nào có thể giữ được sự hoàn hảo 24/7, trừ phi cô ấy không phải là dân văn phòng bị deadline dí tới méo mặt.
Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Chu Thanh Thanh vẫn không quên lẩm bẩm nguyền rủa nhẹ nhưng đầy tâm huyết dành cho anh:
“Cầu cho anh ăn mỳ Ý không có dao nĩa, uống cà phê thì không có đường.”