Chu Thanh Thanh tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Princeton cách đây một năm, thành tích xuất sắc được giáo sư đích thân tiến cử cho Ôn Tư Ngật – người khi đó đang mở rộng chi nhánh ở nước ngoài.
Khéo thế nào, hai người họ lại có cùng giáo viên hướng dẫn, lại đều là học trò cưng của ông ấy.
Trong cuộc cạnh tranh khốc liệt với hàng trăm ứng viên khác, Chu Thanh Thanh đã xuất sắc vượt lên, tuy có thư giới thiệu từ thầy giáo nhưng năng lực bản thân cô cũng không thể phủ nhận.
Sau khi xem xong báo cáo cuộc họp, lịch trình làm việc ngày mai cũng như thông tin chi tiết về các khách mời tham dự hội nghị giao lưu, Chu Thanh Thanh khẽ xoay cổ thư giãn rồi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút.
Khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã là 12 giờ 30 phút sáng, nhưng vì Ôn Tư Ngật vừa từ nước ngoài trở về nên cả văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng đèn như ban ngày.
Những trợ lý khác làm việc xong là có thể về, nhưng với tư cách là “trợ lý đặc biệt” thì Chu Thanh Thanh không được rời đi. Chừng nào Ôn Tư Ngật chưa tan làm thì cô vẫn phải đợi ở bên ngoài.
Thế là cô đứng dậy đi đến phòng nghỉ lấy nước, vừa bước vào thì nghe thấy hai trợ lý khác đang thì thầm to nhỏ, tay ôm cốc không biết đang tám chuyện gì.
Vừa thấy cô bước vào, cả hai lập tức ngoan ngoãn chào:
- Chào trợ lý Chu ạ.
Cô gái tên Lucy chủ động đón lấy ly nước trong tay cô rồi nói nhỏ:
- Hôm nay chị vất vả quá.
Chu Thanh Thanh nhận lại ly nước, rồi phất tay cười nhạt:
- Cũng bình thường thôi.
Rồi cô hỏi thêm:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Ailly lập tức cười hì hì chen vào:
- Bọn em đang tám chuyện ấy mà, tuần trước rộ lên cái ảnh chụp bóng lưng của tổng giám đốc Ôn với tiểu hoa đán Dương Tiếu Di á, chị thấy chưa? Nghe đồn cô ấy là bạn gái của tổng giám đốc nhà mình phải không chị?
Ai ai cũng biết, làm trợ lý đòi hỏi EQ rất cao, không chỉ làm tốt công việc mà còn phải biết nhìn sắc mặt sếp, đoán ý sếp, xử lý đủ chuyện từ công đến tư – miễn sao sếp hài lòng là được. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Một trợ lý chuyên nghiệp, đương nhiên tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến đời tư của cấp trên.
Vậy là Chu Thanh Thanh liếc hai cô gái một cái rồi nghiêm mặt nói:
- Lo làm việc cho tốt đi, đừng tò mò mấy chuyện không nên biết.
Thế là Ailly và Lucy lập tức tiu nghỉu đồng thanh đáp:
- Dạ vâng…
Nhưng phải nói thật lòng thì Chu Thanh Thanh không phải kiểu trợ lý “chuẩn chỉnh” thông thường, cô có một sứ mệnh thiêng liêng là lén lan truyền tất tần tật phối của tổng giám đốc Ôn đến từng ngóc ngách trong công ty.
Đặt ly nước xuống bàn, cô hắng giọng đầy nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sáng rỡ như thể chuẩn bị tiết lộ bí mật quốc gia:
- Thôi thì tôi cũng chẳng muốn buôn chuyện đâu, nhưng mà…miễn cưỡng lắm tôi mới tiết lộ cho các cô một chút nhé. Cái bức ảnh đó thực ra là do góc chụp đánh lừa thôi, khi đó họ cách nhau ít nhất là hai mét! Mà nói thật nhé, Dương Tiếu Di đúng là có tình ý với Tổng giám đốc Ôn đấy, nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy thờ ơ, lãnh đạm xa cách phụ nữ cả cây số…thậm chí còn ghét phụ nữ nữa kìa!!
- Tôi còn nghi ngờ nghiêm trọng luôn đấy…không khéo anh ấy là g.a.y!
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên ở cửa:
- Tôi thích gì cơ?
Khi ngẩng đầu lên thấy Ôn Tư Ngật đang đứng ở cửa với vẻ mặt ung dung như chẳng nghe thấy gì… ai chẳng muốn nuốt luôn lời vừa nói vào bụng nhưng mà rõ ràng là anh đã nghe sạch sành sanh rồi.
Lucy và Ailly suýt thì hồn vía lên mây, tâm đập thình thịch như trống hội, cả hai cúi đầu run rẩy đồng thanh chào:
- Chào Tổng giám đốc Ôn ạ…
Ôn Tư Ngật chẳng thèm nhìn lấy một cái, mắt anh thẳng tắp nhìn vào người vừa khua môi múa mép Chu Thanh Thanh:
- Công việc của cô rảnh rỗi đến mức có thời gian đứng đây buôn những thứ nhảm nhí này sao? Hay là gu thẩm mỹ của cô đã xuống cấp đến mức chỉ còn hứng thú với mấy trò rẻ tiền thế này?
Giọng nói của anh không cao không thấp, không nặng không nhẹ gần như không có cảm xúc, nhưng chính sự dửng dưng đó lại khiến người nghe thấy lạnh gáy, như bị một luồng gió lạnh quét qua sống lưng.
Hai cô trợ lý đứng bên cạnh đã như hai pho tượng sống run rẩy, cứng đờ không dám thở mạnh. Tổng giám đốc Ôn là người nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc, ai mà đi rêu rao tin đồn về anh thì xác định bị đuổi thẳng cổ cũng không oan.
Họ không dám lên tiếng, chỉ thầm cầu nguyện cho Chu Thanh Thanh, trong đầu không ngừng gào thét: “Thảm rồi! Trợ lý Chu tiêu đời rồi!”
Quả thực, bị bắt quả tang thế này thì đúng là đen như chó mực.
Thế nhưng Chu Thanh Thanh chỉ khẽ hít một hơi thật sâu, rồi rất chân thành mà cũng rất chuyên nghiệp cúi đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi Tổng giám đốc Ôn, em lỡ lời ạ.
Hai cô trợ lý đứng bên cạnh thì vẫn không dám ngẩng đầu, bầu không khí căng như dây đàn.
Một lúc lâu sau, Ôn Tư Ngật tiện miệng châm chọc một câu, cũng chẳng buồn nói thêm mà thu ánh mắt lại rồi xoay người rời đi, phong thái vẫn lạnh nhạt như cũ:
- Cô nhận lỗi còn thường xuyên hơn cả ăn cơm đấy, nếu là tôi thì chắc sẽ xấu hổ đến độ không dám ngẩng mặt lên.
Sau đó, Chu Thanh Thanh với lấy túi xách, lập tức lon ton chạy theo sau.
Trời ơi, tan làm rồi!
Ôn Tư Ngật vừa đi, phòng nghỉ liền như được hồi sinh sau cơn bão, không khó cũng dễ thở hơn vài phần.
Cảnh tượng ban nãy thực sự quá kinh khủng, hai cô trợ lý sợ đến mức tim suýt ngừng đập cứ ngũ trợ lý Chu sẽ tiêu đời rồi! Ai ngờ tổng giám đốc Ôn lạnh lùng thế thôi mà cuối cùng lại không truy cứu cũng…bất ngờ phết.
Trong thang máy riêng, Chu Thanh Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngoan ngoãn đứng phía sau anh y như học sinh vừa bị phê bình.
Điện thoại trong tay khẽ rung lên, cô mở ra xem thì thấy tin nhắn của Lucy và Ailly gửi đến:
Lucy: “Chị không sao chứ trợ lý Chu, em xin lỗi lúc đó em sợ quá nên không dám mở miệng…”
Ailly: “Xin lỗi chị Chu, đều do bọn em nhiều chuyện…hại chị bị mắng rồi.”
Thang máy “ting” một tiếng mở ra đúng lúc, Chu Thanh Thanh nhanh tay gõ lại một câu:
“Không sao, chuyện nhỏ ấy mà”
Rồi dứt khoát tắt điện thoại đi. ( app truyện TᎽT )
Xuống đến hầm gửi xe, Chu Thanh Thanh vừa mở cửa xe phía sau thì sững lại quay sang hỏi:
- Ơ, chú Vương không lái xe à?
Ôn Tư Ngật đáp ngắn gọn, giọng đều như nước lã:
- Trong nhà có việc.
Ủa chứ ai chở anh về nhà?
Vừa quay đầu lại, Ôn Tư Ngật đã yên vị trên xe, anh dựa vào ghế một cách đầy nhàn nhã. Trong ánh sáng mờ mờ tối tăm trong xe, vẫn nhìn rõ sống mũi cao thẳng sắc bén của anh như thể được điêu khắc bằng băng.
Cả bãi đỗ xe, ngoài hai người họ ra thì chẳng còn ai khác. Chu Thanh Thanh cẩn trọng lên tiếng:
- Tổng giám đốc Ôn, giờ đã là một giờ sáng rồi ạ.
- Thì sao?
Giọng anh thản nhiên, không cảm xúc đáp.
Thì sao á? Thì là giờ mà đưa anh về mất nửa tiếng, rồi quay lại nhà mình mất thêm một tiếng nữa, mà sáng mai chín giờ lại phải đến đón anh tiếp không phải là vắt kiệt cô đến chết luôn à?
Tư bản đáng ghét!
Cuối cùng Chu Thanh Thanh không nhịn nổi nữa, chính nghĩa trỗi dạy đánh thép lên tiếng:
- Sếp Ôn, theo quy định của 《Luật Lao Động》thì thời gian làm việc mỗi ngày không được vượt quá 8 tiếng, và mỗi tuần không quá 44 tiếng ạ.
Anh biết đang phạm pháp không hả?
Ôn Tư Ngật chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt híp dài nhìn thẳng vào mặt cô, khóe môi khẽ nhếch:
- Lương tối thiểu mỗi tháng ở Thâm Thành là hai nghìn ba trăm sáu mươi tệ, còn mức lương tôi trả cho cô là gấp 100 lần con số đó. Cô chắc chứ? Muốn lấy lương của quý tộc ra để đòi hỏi quyền lợi lao động?
Chu Thanh Thanh:
- …
Chưa dừng ở đó, Ôn Tư Ngật còn ung dung bóp nhẹ ấn đường, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như đang bàn về thời tiết:
- Còn nữa, việc bịa đặt lan truyền đời tư cấp trên…
- Tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng bây giờ cả Thâm Thành đang nghi ngờ về xu hướng giới tính của tôi, đều là nhờ công của cô.
- !
Chu Thanh Thanh lập tức chột dạ, mặt mày nghiêm túc phủ nhận:
- Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm hết rồi! Em đâu dám bịa đặt gì đâu ạ, mấy chuyện đó là em nghe người ta đồn thôi, nhất thời buột miệng tám mấy câu với các cô ấy, chứ em thực sự…không dám nữa đây!
Anh có bằng chứng không?
Chỉ cần cô không nhận, anh cũng chẳng làm gì được cô!
Ôn Tư Ngật khẽ gật đầu:
- Nói hay lắm, vậy thì cắt thưởng cuối năm của cô.
Chu Thanh Thanh:
- ….
Tên bạo quân chết tiệt này, hoàn toàn không nói lý lẽ.