Nghèo đói khiến tôi dậy sớm.

Lão đại đừng đùa nữa, chị còn nghèo á, bao nhiêu tài sản của chị, bọn em cộng lại cũng không giàu bằng một góc của chị. Chị còn nói mình nghèo, vậy thì trên thế giới này chẳng còn mấy người giàu nữa đâu!

Thôi, họp đi, chiều tôi có việc.

Sở Từ bóng gió ám chỉ với đám thuộc hạ của mình mấy lần rằng cô rất nghèo, hy vọng bọn họ có lương tâm tặng cho cô chút đồ, nhà hay xe cô đều không ngại.

Tiếc là đám anh em này của cô chẳng ai hiểu ý cô cả.

Trong mắt đám thuộc hạ, Sở Từ tùy tiện quyên góp mấy chục triệu, động một chút là xây mấy trường tiểu học hy vọng, rảnh rỗi thì tài trợ vài sinh viên đại học, bỏ ra số tiền khổng lồ thành lập công ty dược phẩm nghiên cứu ra thuốc mới lại tặng miễn phí...

Người như vậy sao có thể nghèo được? Dù sao đám thuộc hạ của Sở Từ cũng không tin.

Mà cô lại không thể nói thẳng, nếu cô trực tiếp yêu cầu bọn họ, thì không tính là bọn họ tặng, sẽ bị hệ thống phán định là phạm quy.

Mười hai giờ trưa, Sở Từ xuống lầu, người làm trong nhà đã bày biện đủ loại mỹ thực trên bàn ăn.

Sở Hàm đã ngồi vào chỗ.

Một chiếc bàn ăn rộng lớn, chỉ có hai người Sở Từ và Sở Hàm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Từ về nhà, những người khác trong nhà đều không xuất hiện để chào đón cô.

Đến thời điểm này, trong nhà, Sở Từ chỉ gặp được người em trai này và ông nội đang nằm trên giường bệnh ở trên lầu.

Sở Hàm tuy không có tình cảm gì với Sở Từ, nhưng cũng biết tình huống này đối với Sở Từ ít nhiều sẽ có chút khó xử, bèn giải thích: "Ba mẹ mấy ngày trước đi công tác Bắc Kinh rồi, có chuyện rất quan trọng cần giải quyết, đợi mấy ngày nữa bọn họ về cô sẽ gặp được."

"Ồ." Sở Từ hời hợt đáp một tiếng, vẻ mặt và giọng điệu đều rất nhạt nhẽo.

So với những người khác trong nhà, Sở Từ cảm thấy hôm nay được ăn một bữa ngon đã là một chuyện vô cùng đáng mừng rồi.

Đối với việc những người khác trong nhà không đến chào đón cô, Sở Từ không hề oán trách nửa lời, điều này khiến Sở Hàm trong lòng cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Nếu cô ấy oán trách vài câu, cậu còn cảm thấy bình thường hơn.

Cô ấy dễ đối phó như vậy, chỉ vì một chút đồ ăn mà trong mắt nhà họ là hết sức bình thường cũng đã hài lòng, Sở Hàm không khỏi có chút áy náy.

Chị gái này của cậu những năm qua chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở.

Mạnh Ngữ Hâm cũng đến bàn ăn.

Hôm nay là cuối tuần, cả hai đều không phải đến trường.

Mạnh Ngữ Hâm ngồi xuống rồi hỏi Sở Hàm: "Tiểu Hàm, chị em năm nay bao nhiêu tuổi, bây giờ đang học ở trường nào?"

Câu hỏi của Mạnh Ngữ Hâm làm khó Sở Hàm.

Cậu chỉ nhìn thấy trên tài liệu ông nội đưa rằng chị gái lớn hơn cậu hai tuổi.

Nhưng không biết chị gái hiện đang học ở đâu.

Thế là Sở Hàm quay đầu hỏi Sở Từ: "Bây giờ cô đang học ở đâu?"

"Không học nữa." Phần lớn sự chú ý của Sở Từ đều đặt vào đồ ăn trước mắt.

Bữa trưa hôm nay là món Tây, món khai vị là bánh mì nhân gà kem; súp là súp đuôi bò trong; món phụ là cá tuyết áp chảo; món chính quan trọng nhất là gan ngỗng Pháp; cuối cùng là salad và món tráng miệng.

Sở Từ vừa nói không học nữa, vẻ mặt Sở Hàm liền thay đổi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy cũng hợp lý.

Cô sống ở khu ổ chuột, không ai chăm sóc, không có tiền đi học cũng là chuyện bình thường.

Tài liệu Sở Hàm nhận được cho thấy, Sở Từ vừa sinh ra được một tháng đã bị đưa đến cô nhi viện, năm năm tuổi thì được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi.

Nhưng đến khi Sở Từ sáu tuổi, mẹ nuôi mang thai và sinh hạ một bé trai, từ đó hoàn cảnh của Sở Từ ở nhà bố mẹ nuôi trở nên vô cùng khó khăn.

Ba năm trước, Sở Từ mười lăm tuổi, bố mẹ nuôi mang theo con trai ruột di cư ra nước ngoài, bỏ lại Sở Từ một mình trong nước không người thân thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play