Mấy chương trước do không biết rõ tuổi của các nhân vật, hóa ra mấy khứa đó bằng tuổi nhau nên bắt đầu từ chương này mình sẽ sửa lại xưng hô nha.

====================

"Tôi nói cậu này, sao lúc lãnh thưởng lại chạy đâu mất tăm thế?" Yến Nhất Chu nâng ly champagne tới. "Bao nhiêu người chờ xem Tạ đại thiếu gia nổi bật đấy."

Một bạn học bên cạnh tiện miệng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế! Yến tiệc mừng công tối nay, Tạ đại đội trưởng phải uống cạn mấy ly đấy!"

"Cảm ơn," Tạ Diêm nói vậy, nhưng không nâng ly. "Đáng tiếc thay, tôi bị dị ứng cồn."

"Hừm," Yến Nhất Chu vỗ vai bạn học bên cạnh. “Bệnh cũ của cậu ấy rồi. Cậu uống với tôi này!”

Tạ Diêm nhìn Yến Nhất Chu dụ dỗ người đi chỗ khác, rũ mắt uống một ngụm nước lọc nhạt nhẽo.

Nói là yến tiệc mừng công, thật ra càng giống buổi gặp mặt giao lưu trước khi khai giảng. Biết bao người mong ngóng có thể nhân cơ hội này kết giao được chút mối quan hệ, ví dụ như với Tạ đại thiếu gia.

Nhưng đối với Tạ Diêm mà nói, loại xã giao nhàm chán này từ khi anh hiểu chuyện đến giờ vẫn luôn không dứt. Thật sự không thể khơi dậy chút hứng thú nào.

Huống chi, lát nữa Tạ Diêm còn phải vội về tham gia gia yến.

Anh lơ đãng ứng phó với vài người khác mấy câu, rồi đảo mắt nhìn về phía Sở Thập Hàm ở góc phòng.

Cậu cứ lặng lẽ ngồi ở đó. Trước mặt trên bàn đặt một ly champagne, không uống, cứ nhìn nó một cách trầm tư, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cũng không phải không có bạn học muốn bắt chuyện vài câu, nhưng người còn chưa đi tới gần, ánh mắt Sở Thập Hàm khẽ lướt qua đã dọa họ sợ chạy mất.

Tạ Diêm không nhịn được cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe môi.

Anh tiện tay mang người này theo. Mấy ngày nay anh hơi bận, cũng không để ý đến người trong phòng là mấy. Mãi cho đến khi Yến Nhất Chu thông báo đến yến tiệc mừng công, anh mới nhớ ra Sở Thập Hàm, quay về mang người cùng đến.

Lát nữa mình phải về Tạ gia rồi, Sở Thập Hàm thì sao?

Đúng là có thể nhờ trợ lý đưa cậu về, nhưng Tạ Diêm biết Sở Thập Hàm là người cố chấp, tám phần là khuyên không được.

Sau đó cậu sẽ tự mình khập khiễng về ký túc xá, ngày hôm sau Tạ Diêm quay về nhìn xem, coi như mấy ngày nay chữa trị đều đổ sông đổ biển.

Tạ Diêm có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi đi qua.

Sở Thập Hàm cảm nhận bên cạnh lại có người đi tới, cậu theo bản năng liếc mắt sang.

Là Tạ Diêm. Sở Thập Hàm khựng lại, không nhúc nhích.

Khóe mắt cậu mang chút màu đỏ nhạt tự nhiên, Tạ Diêm nghĩ.

Khi Tạ Diêm đi đến trước mặt cậu, Sở Thập Hàm đẩy ly champagne trên bàn ra một chút: "Có chuyện gì?"

"Lát nữa tôi đưa Cẩn An về biệt thự Tạ gia, cậu tính về thế nào?" Tạ Diêm cười cười, giữ khoảng cách không quá gần không quá xa. Giữa hai người trông như đang trò chuyện rất bình thường.

Mắt Sở Thập Hàm quay đi chỗ khác: "Đi bộ về."

"Đoán được mà," Tạ Diêm gật đầu, thần sắc rất nghiêm túc nói. "Sở Thập Hàm, cậu có phải muốn dựa dẫm tôi cả đời không?"

Sở Thập Hàm sững sờ một khắc, hai tròng mắt hơi mở to, nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, môi khẽ động, dường như có chút không biết nói gì.

"Đi bộ về hai cây số, từ giờ trở đi sẽ thành người què do bệnh tật," Tạ Diêm chế nhạo nói. "Hỏi ra là Tạ đại thiếu gia nhà họ Tạ làm, còn không chịu chịu trách nhiệm."

"Sẽ không què đâu," Sở Thập Hàm mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu mới có được câu trả lời tốt. "Trước kia cũng thế này, qua một thời gian đều sẽ ổn thôi."

"Trước kia cũng thế này?"

Tạ Diêm nhíu mày. Anh đánh giá Sở Thập Hàm một lát, rồi nói, không can thiệp: "Cứ chờ ở đây đã, lát tôi quay về đón cậu."

Sở Thập Hàm không nói gì, Tạ Diêm coi như cậu đồng ý. "Có thông tin liên lạc không?"

Tạ Diêm vừa hỏi xong, đang định đọc số máy truyền tin của mình, liền nghe Sở Thập Hàm thấp giọng nói một câu: "Không có."

Tạ Diêm: "......" Nhặt được một cậu nhóc nghèo rồi, làm sao bây giờ?

"Ở ngoài có buồng điện thoại công cộng," Tạ Diêm đọc số của mình. "Có việc thì gọi cho tôi."

Sở Thập Hàm gật đầu.

"Ngoan quá." Tạ Diêm quay người tìm Bạch Cẩn An, chuẩn bị đưa cậu Omega nhỏ về.

Điều khiến người ta bất ngờ là hôm nay Bạch Cẩn An ăn mặc trịnh trọng hơn dự kiến. Tạ Diêm suýt nữa tưởng cậu ta định đi dự quốc yến nào đó: "Cậu không cần chú ý quá đâu, chỉ là ăn bữa cơm đơn giản thôi."

Bạch Cẩn An xoay một vòng: "Chuyện của A Diêm, tôi đương nhiên phải dụng tâm rồi. Đẹp không?"

Tạ Diêm: "Rất dụng tâm."

"Vừa nãy thấy cậu nói chuyện phiếm với Sở Thập Hàm, tôi còn tưởng hai Alpha cấp cao như hai người, sẽ chẳng hòa hợp gì cả," Bạch Cẩn An le lưỡi.

Tạ Diêm vốn dĩ cũng nghĩ vậy. Nhưng Sở Thập Hàm kiểm soát tin tức tố của mình rất tốt, lại dường như kỳ lạ không hề bài xích tin tức tố của mình. Hai người thật sự là không gây gổ được.

"Cậu ấy bị thương, thân là đội trưởng, cần thể hiện chút quan tâm phù hợp," Tạ Diêm tiện miệng nói. "Hai cậu không phải rất quen thuộc à?"

"Cũng không hẳn," Bạch Cẩn An bĩu môi. "Cậu ta lợi hại lắm, nhưng không được lòng mọi người mấy."

Tạ Diêm đi ra khỏi sảnh tiệc. Tài xế đã chờ sẵn ở cửa từ lâu. Anh lịch sự mở cửa xe, để Bạch Cẩn An vào trước: "Không được lòng mọi người?"

"Anh chưa thấy bộ dạng cậu ta lúc hung dữ đâu. Đừng nói một chân, cậu ta đã từng đánh gãy toàn bộ tứ chi của một người đấy," Bạch Cẩn An nói, hơi rụt rè khi nhắc đến chuyện này. "Nói chung là đặc biệt đáng sợ."

"Thật vậy sao? Vậy tôi rất mong có thể so tài với cậu ấy một chút," Tạ Diêm đóng cửa xe, giữ khoảng cách phù hợp với Bạch Cẩn An. “Cậu ấy có lẽ sẽ là một đối thủ rất tốt.”

Bạch Cẩn An hiển nhiên không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Tạ Diêm, nhưng cậu ta rõ ràng đang đắm chìm trong sự hồi hộp và lo lắng sắp được gặp gỡ gia đình họ Tạ. Cậu ta chỉ không ngừng kéo Tạ Diêm, hỏi về những chuyện liên quan đến Tạ gia.

Tạ Diêm liếc nhìn Bạch Cẩn An một cách kỳ lạ.

...

Cửa xe được quản gia mở ra. Tạ Diêm dẫn Bạch Cẩn An men theo vành đai xanh được cắt tỉa gọn gàng đi vào một căn biệt thự.

Cho dù Tạ Phục không chủ trương phô trương lãng phí, nhưng quy cách yến tiệc của Tạ gia vẫn xa hoa hơn tiêu chuẩn thông thường rất nhiều.

Bạch Cẩn An có chút lưu luyến nhìn đủ loại bức họa quý giá và đồ cổ trên tường hành lang, cùng Tạ Diêm đi thẳng đến sảnh tiệc.

"Tiểu Diêm cuối cùng cũng đến rồi!" Ai đó trong sảnh yến tiệc tráng lệ hô lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Tạ Diêm cười bước lên trước, nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên bên cạnh: "Cha, mẹ."

Rồi lại lần nữa nhìn về phía ghế chủ tọa: "Ông nội."

"Ông nội cứ nói con không đến thì không được đụng đũa," Mẹ Tạ gọi. "Mau ngồi xuống đi. Đây là Omega của Tiểu Diêm? Cậu ấy cũng ngồi đi."

Tạ Diêm định kéo ghế giúp Bạch Cẩn An, nhưng thấy cậu ta lập tức đi về phía cha mẹ Tạ: "Cháu chào bác trai, bác gái ạ."

Tạ Diêm kín đáo đi qua, đổi chỗ ngồi tới bên cạnh cha mẹ Tạ.

Bạch Cẩn An ngồi xuống, tiếp tục nói: "Cháu đã nghe danh bác trai bác gái từ lâu, lần đầu tiên được gặp mặt..."

Cha Tạ không phản ứng lại cậu ta.

"Sau này có thể gặp nhiều hơn," Tạ Diêm cười hòa giải sự ngượng ngùng, quay đầu nhìn Tạ Phục. "Ông nội, bộ cờ con tặng ông lần trước, ông có thích không?"

"Gần đây ngày nào cũng dùng đấy," Lão gia tử tóc bạc ngồi ở ghế chủ tọa cười ha hả nói. "Lát nữa đánh hai ván với ông đi."

Trong toàn bộ Tạ gia, tuy người đang nắm quyền hiện tại là cha của Tạ Diêm, Tạ Mục. Nhưng chỗ dựa lớn nhất vẫn là Đại tướng quân Tạ Phục, công thần khai quốc Đế Quốc, cả đời bôn ba chinh chiến, anh em kết nghĩa với Hoàng đế. Danh tiếng và uy vọng của ông lưu truyền khắp Đế Quốc.

Ai cũng không ngờ ông lại là một lão nhân vui vẻ đến vậy.

Ngược lại, vẻ mặt Tạ Mục lộ vẻ uy nghiêm, không nói nhiều.

Chỉ là một bữa gia yến bình thường thôi. Tạ Diêm ăn uống đơn giản, vốn định dẫn Bạch Cẩn An đi đánh vài ván cờ vây, nhưng lại bị cậu ta từ chối với lý do không hiểu cờ.

Tạ Diêm nhìn Bạch Cẩn An nhất quyết ngồi trong phòng khách vây quanh Tạ Mục, không nói gì, tự mình đi vào thư phòng.

...

"Này, Tiểu Diêm, cờ nghệ bị mai một rồi à," Tạ Phục nhân lúc Tạ Diêm không để ý, lén lút di chuyển một quân cờ, "Xem ra ván này ông thắng rồi."

Tạ Diêm làm bộ không thấy ông nội gian lận, rồi đi tiếp một quân: "Là do cờ nghệ của ông nội ngày càng tinh tiến hơn thôi."

Tạ Phục nghe vậy vui vẻ hẳn lên, đối với cờ nghệ của mình cũng có tự tin khó hiểu, tùy ý đặt quân cờ tiếp theo: "Tiểu Diêm, con không thích cậu Omega đó?"

Tạ Diêm cười nhạt: "Không có gì thích hay không thích cả, nhận thức chưa lâu, không có cảm tình cũng rất bình thường."

"Thằng nhóc con nhà con, tưởng ông không nhìn ra chắc?" Tạ Phục vuốt râu, lắc đầu. "Ông cũng cảm thấy Tiểu Cẩn không ổn lắm."

Lần này Tạ Diêm đưa Bạch Cẩn An về là do Tạ Phục điểm danh muốn gặp mặt. Thế mà cả buổi gia yến, Bạch Cẩn An cứ vây quanh Tạ Mục, sau đó cũng từ chối lời mời "đánh cờ" của Tạ Diêm. Người tinh ý đều nhìn ra được tâm tư của cậu ta.

"Tuy nhiên... bệnh của con như thế này," Tạ Phục khựng lại. "Tiểu Diêm à, đừng ngại nói thẳng cho ông biết, con thích người như thế nào, ông nhất định tìm cho con..."

Tạ Diêm không bày tỏ ý kiến, rót cho lão gia tử một ly trà: "Ông nội, con thật sự không có hứng thú gì..."

Máy truyền tin đột nhiên vang lên. Tạ Diêm nhìn Tạ Phục, ông bưng chén trà lên, chắp tay ra hiệu anh nghe máy.

Tạ Diêm bắt máy.

"Tạ Diêm," là Sở Thập Hàm. "Cậu... có làm phiền cậu không?"

"Không có," Tạ Diêm thuận tay đặt thêm một quân cờ. "Sao thế?"

"Sảnh tiệc dọn dẹp rồi, tôi ra ngoài."

Tạ Diêm nhíu mày, đang định đặt câu hỏi, liền nghe Sở Thập Hàm nói tiếp:

"Tôi không đi đâu. Tôi đang ngồi cạnh buồng điện thoại công cộng... Sợ cậu không tìm thấy, nên báo cho cậu biết một tiếng."

Tạ Diêm không nhịn được cười: "Ừm... Giờ thì tìm được rồi. Lát tôi qua đón cậu."

"Ừm." Sở Thập Hàm dừng một chút, rồi nói thêm: "Lúc nào tới cũng được."

"Cảm lạnh lại thêm tội cho tôi đấy, tôi tới rất nhanh thôi," Tạ Diêm bổ sung một câu. "Ngoan ngoãn chờ ở đó."

Tạ Diêm kết thúc cuộc gọi, đột nhiên thấy Tạ Phục nhìn mình một cách kỳ lạ, vuốt râu nói đầy ẩn ý: "Con thích kiểu này à."

"... Ông nội, cậu ấy là Alpha," Tạ Diêm có chút bất lực chỉ vào bàn cờ. "Ông thua rồi."

Tạ Phục cúi đầu nhìn xuống, tức đến mức thổi râu trừng mắt.

...

Tạ Diêm trước tiên đưa Bạch Cẩn An về ký túc xá, rồi quay lại yến tiệc mừng công. Anh đi dạo một vòng bên ngoài sảnh tiệc, quả nhiên tìm thấy Sở Thập Hàm ở cạnh buồng điện thoại công cộng.

Cậu không ngồi trên ghế, nửa dựa vào buồng điện thoại để gọi cho ai đó.

"Không liên quan đến tôi... Tạ Diêm? Không thân thiết... Hiểu rồi, tôi sẽ tìm cách... Tiếp cận cậu ta... Bắt được..."

Bước chân Tạ Diêm hơi khựng lại, từ xa nhìn Sở Thập Hàm.

Chờ mãi đến khi Sở Thập Hàm nói chuyện điện thoại xong sau một lúc lâu, Tạ Diêm mới đi qua: "Sở Thập Hàm."

Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn sang.

"Còn đứng được không?" Khóe môi Tạ Diêm cong lên. "Có muốn tôi cõng không?"

Sở Thập Hàm lắc đầu, tự mình đứng dậy. Tạ Diêm đỡ lấy cơ thể cậu.

"Về nhà?" Tạ Diêm hỏi.

Sở Thập Hàm theo bản năng gật đầu.

"Muộn rồi. Trước đưa cậu đi khách sạn đã," Tạ Diêm đột nhiên nói, biểu cảm hơi lạnh nhạt. "Ở khách sạn có lẽ cậu sẽ bớt nghĩ ngợi một chút, sẽ nhanh khỏi hơn."

Động tác Sở Thập Hàm khựng lại một chút, hiển nhiên cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của anh.

Tạ Diêm lịch sự hỏi ý kiến cậu: "Cậu thấy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play