“Thời gian không còn sớm nữa,” Tạ Diêm đánh giá tiện nghi trong phòng khách sạn một lát, đặt tấm thẻ phòng lên đầu giường. “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”

Sở Thập Hàm đứng ở mép giường, mặt không biểu cảm nhìn Tạ Diêm.

Sắp xếp xong xuôi đâu đấy, Tạ Diêm cũng không muốn nán lại thêm, xoay người định đẩy cửa rời đi.

Khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào tay nắm cửa, tiếng bước chân cực nhanh, từ xa đến gần, truyền đến từ phía sau.

Tạ Diêm lập tức nghĩ đến chân Sở Thập Hàm, liền quay người lại ngay lập tức. Đồng thời, một cú móc hàm đột ngột đánh trúng bụng anh.

Xung lượng của Sở Thập Hàm lao tới trong nháy mắt kéo cả hai người cùng ngã dúi dụi.

“Ầm——” Lưng Tạ Diêm đập vào cửa phòng, cả hai cùng ngã ngồi xuống đất.

Sở Thập Hàm lại lần nữa giơ nắm đấm vung về phía mặt Tạ Diêm.

Cuối cùng nắm đấm vẫn khựng lại giữa không trung, không thể đánh tiếp. Sở Thập Hàm nhìn chằm chằm Tạ Diêm một lát rồi thả lỏng tay.

Tạ Diêm lãnh trọn một cú đấm không phòng bị. Anh ôm bụng, nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, vẫn cười nhìn Sở Thập Hàm: “Tức giận à?”

Sở Thập Hàm dời mắt đi, bò dậy khỏi người anh, không muốn bận tâm đến người này nữa: “Mau cút đi.”

Tạ Diêm lại nắm lấy cẳng chân cậu, khẽ kéo. Điều này khiến Sở Thập Hàm mất thăng bằng, lại ngã vào lòng anh: “Tôi đã bảo cậu phải nghe lời bác sĩ dặn rồi, đừng vận động mạnh.”

Sở Thập Hàm bị buộc phải nằm gọn trong vòng tay anh.

Tư thế như vậy đối với hai Alpha mà nói vô cùng khó xử, không giống như ôm, mà giống đánh nhau hơn.

Và họ đúng là đang đánh nhau.

“Cậu không có tư cách chỉ huy tôi,” Sở Thập Hàm nghiêng đầu. Những đường gân xanh nổi rõ trên cần cổ trắng như tuyết, trông như đang cố kiềm chế kịch liệt xúc động muốn đánh Tạ Diêm.

Tạ Diêm nhướng mày, không để bụng lời cậu nói: “Khách sạn này tiện nghi rất đầy đủ, khoang chữa bệnh tôi cũng sẽ nhờ người vận chuyển tới.”

Sở Thập Hàm thậm chí không thèm liếc nhìn anh lấy nửa mắt.

“Cậu không muốn ở khách sạn, muốn ở nhà tôi à? Nhà tôi có gì tốt mà đáng để cậu nhung nhớ đến vậy?” Tạ Diêm cẩn thận suy nghĩ, đưa ra kết luận vô cùng không đáng tin cậy: “Là tôi sao?”

Cơ thể Sở Thập Hàm cứng lại một chút, gần như không thể nhận thấy.

“Nếu là vì tôi, tôi có thể ở lại đây với cậu.”

Tạ Diêm nhận ra sau khi nói xong câu nói kỳ lạ đó, Sở Thập Hàm vậy mà không giãy giụa. Anh vừa định bảo Sở Thập Hàm nghỉ ngơi, người trong lòng đột nhiên chống tay lên vai anh, tự mình đứng dậy, đi về phía mép giường: “Cậu, ngủ trên giường.”

“Thật à?”

Tạ Diêm: “Vậy còn cậu?”

Sở Thập Hàm chỉ xuống đất.

Tạ Diêm: “...... Ý cậu là, tôi làm gãy chân người khác, rồi còn bắt người đó ngủ dưới đất?”

“Không phải cậu làm gãy, cậu đánh không lại tôi,” Sở Thập Hàm dừng lại, nói, “Do tôi tự ngã.”

“Đánh không lại cậu? … cậu nghĩ hay ghê, muốn thì lần sau so tài lại." khóe môi Tạ Diêm mang theo nụ cười. Anh mở máy truyền tin, ấn vài cái. “Tôi không nghĩ chúng ta nghèo đến mức một người phải ngủ dưới đất. Tấm thẻ đen cậu đưa cho tôi giờ sẽ có ích rồi, tôi sẽ đặt thêm một phòng nữa bên cạnh.”

Sở Thập Hàm cẩn thận nhìn anh một lát, dường như nghi ngờ liệu anh có lại đang lừa gạt mình không.

Tạ Diêm liếc cậu một cái, kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống: “Không tin tôi à? Tôi chờ cậu ngủ rồi mới đi, được không?”

Sở Thập Hàm nhìn anh, đột nhiên nói: “Tạ Diêm, có ai nói với cậu là tính tình cậu thật sự rất tệ không?”

“Hừm? Tạm thời chưa có,” Tạ Diêm giúp Sở Thập Hàm tắt đèn tường, bật đèn ngủ nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mái tóc xoăn của anh, trông vừa chói chang lại vừa ôn hòa. “Tôi cứ tưởng đó là từ họ dùng để miêu tả cậu cơ.”

“Cái đồ cảm xúc thất thường,” Sở Thập Hàm nằm trở lại. Chiếc giường lớn mềm mại hơi lún xuống vì trọng lượng cơ thể. Cậu nhìn vẻ mặt “giả tạo” của Tạ Diêm nói: “Tính tình thật là xấu.”

...

Tạ Diêm ngồi bên giường Sở Thập Hàm, nhìn cậu một lúc lâu. Không rõ Sở Thập Hàm có ngủ hay không, nhưng với đôi mắt đỏ nhắm nghiền kia, cậu rõ ràng hung hăng hơn một chút, và trông cũng có vẻ ngoan cố hơn.

Dù có đôi mắt đỏ trông như ác quỷ, nhưng khuôn mặt bình tĩnh của cậu giờ phút này lại giống như thiên sứ vô hại.

Tạ Diêm chỉnh lại góc chăn.

Máy truyền tin rung lên rất nhẹ. Tạ Diêm cầm lên xem.

Trợ lý A: Thiếu gia, trong nhà đã kiểm tra qua, không có bất cứ thứ gì bị động chạm.

Tạ Diêm nhìn những dòng chữ trên máy truyền tin một lát, rồi trả lời:

Đã hiểu. Gửi cho tôi đoạn ghi hình theo dõi trong nhà mấy ngày nay.

Không lâu sau, Tạ Diêm nhận được video giám sát do trợ lý gửi đến.

Tạ Diêm khựng lại một lát. Anh nhìn Sở Thập Hàm một cái. Đối với anh, rất hiếm khi gặp được một người mà mình không hiểu rõ lắm.

Rõ ràng biết Sở Thập Hàm đang cố ý tiếp cận mình, vậy mà anh vẫn không để ý mà mềm lòng.

Giống như vừa nãy, anh vốn dĩ chỉ muốn cảnh cáo nhẹ Sở Thập Hàm, sau đó cho trợ lý kiểm kê lại những vật phẩm quan trọng trong phòng mình, để hiểu rõ mục đích thật sự của Sở Thập Hàm.

Kết quả là Sở Thập Hàm gây ồn ào với anh, đến cuối cùng anh lại đặt thêm một phòng, và rốt cuộc vẫn ở lại ngủ cùng Sở Thập Hàm.

"Thật phiền phức."

Tạ Diêm thở dài một hơi, mở video giám sát, điều chỉnh âm lượng về chế độ im lặng – có lẽ anh có thể nhìn ra mục đích của Sở Thập Hàm từ đoạn phim này.

Tạ Diêm có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với căn phòng của mình.

Tất cả mọi nơi đều có camera giám sát chặt chẽ của anh.

Sau khi vào phòng khách sạn, Sở Thập Hàm rất an phận. Đánh giá bố cục căn phòng một lát, cậu cơ bản chỉ dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, khiến Tạ Diêm không tìm ra được nửa điểm sai sót.

Mãi đến nửa đêm, Sở Thập Hàm mới đột nhiên ra ngoài một chuyến.

Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm uống nước xong, bước chân dừng lại ở cửa phòng mình.

Đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, không lâu sau, Sở Thập Hàm như thể nghe thấy động tĩnh gì đó, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa phòng ngủ của Tạ Diêm, rồi đi vào phòng dưới sự mê hoặc của người đàn ông hơi mất lý trí bên trong.

Tạ Diêm thực ra có ký ức về kỳ mẫn cảm. Anh có thể nhớ đại khái đã làm những chuyện “khốn nạn” đó, nhưng chỉ vậy thôi. Anh thiếu cảm giác về những cảnh cụ thể và tình huống, như một bản phác thảo ngẫu nhiên được đưa vào đầu.

Vì vậy, mỗi khi tỉnh táo lại, ngoài việc tự trách bản thân và sửa chữa những thiếu sót, Tạ Diêm không kế thừa quá nhiều cảm xúc từ kỳ mẫn cảm.

Đây cũng là lý do Tạ Diêm có thể duy trì lý trí.

Nhưng bây giờ...

Tạ Diêm nhìn Sở Thập Hàm đang nhắm mắt. Trên thực tế, cho dù không ngủ, ở góc độ này, Sở Thập Hàm cũng không thể thấy anh đang làm gì.

Nhưng anh lại có cảm giác chột dạ kỳ lạ.

Góc nhìn của camera giám sát là sảnh chính.

Từ xa, qua cánh cửa mở rộng, Tạ Diêm có thể thấy Sở Thập Hàm bị chính mình kéo lên giường, bị ôm chặt và hôn lên sau gáy trong cái tổ được xây bằng quần áo, đến mức bị buộc phải ngửa ra sau, cơ thể cong thành một hình cung kỳ lạ, mập mờ.

Tạ Diêm bật dậy đứng thẳng. Anh nghiêng đầu ho giả một tiếng, tắt máy truyền tin rồi rời đi.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa. Cánh cửa khép lại với tiếng “cạch” rất nhẹ. Tạ Diêm đã rời đi khỏi nơi đó.

Sở Thập Hàm mở đôi mắt đỏ ra.

Cậu nhìn cánh cửa bị cố tình đóng lại, vẫn còn rung khẽ một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc ghế Tạ Diêm vừa ngồi.

Cậu quay đầu lại, nhắm mắt lần nữa.

Không lâu sau, Sở Thập Hàm lại đột nhiên mở to mắt. Cậu nhìn chiếc ghế trước mặt, khẽ “chậc” một tiếng.

Nhìn cái gì mà trông vui vẻ thế không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play