Bởi vì Lưu Xuyên Dương liền ngã vào bên cạnh Thẩm Quý, cho nên sau khi lấy ra thuốc ức chế ô nhiễm, mọi người tự nhiên mà để Thẩm Quý tiêm cho anh ta.
Thẩm Quý cũng không từ chối. Cậu nâng cánh tay Lưu Xuyên Dương lên, vén tay áo mới cảm thấy lạnh lẽo. Lưu Xuyên Dương giống như một cái tủ lạnh tỏa ra hơi lạnh xung quanh, cánh tay anh ta cứng như băng. Nhìn quanh, mọi người đều bắt đầu cảm thấy lạnh, không tự giác mặc áo khoác tìm thảm.
“Điển hình đặc tính ô nhiễm, cái này phải đến kỳ II rồi.” Lão bác sĩ Trình Cốc vừa khoác áo vừa cảm thán, “Mới vừa bị ô nhiễm đã đến kỳ II, thật sự là quá nhanh.”
“Kim tiêm có đâm vào được không?”
Thẩm Quý thử đâm một chút, kim tiêm kêu ca băng một tiếng rồi gãy, ngay cả da của Lưu Xuyên Dương cũng chưa đâm thủng.
Thẩm Quý:……
“Lấy kim tiêm đặc chế của chúng ta tới.” Trình Cốc gọi bác sĩ phía sau. Đó hẳn là học sinh của ông, một cô gái mặc trang phục dễ di chuyển, buộc tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính giống Thẩm Quý, nhưng tròng kính của cô rõ ràng rất dày, là một người cận thị nặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT