Nguồn lấy từ wiki nha, mình tự edit để đọc
Văn án:
Thẩm Quý xuyên vào một tiểu thuyết mạt thế, trở thành vật ô nhiễm đáng sợ nhất trong truyện.
Là vật ô nhiễm đầu tiên có được lý trí, cậu âm hiểm, xảo quyệt, cố chấp và điên cuồng, không ngừng xâm lấn không gian sinh tồn của nhân loại. Cuối cùng, con người không thể chịu đựng thêm, phải phái đội hành động đặc biệt đến tận địa bàn để tiêu diệt cậu.
Đứng trước nguy cơ “bay màu” tại chỗ, Thẩm Quý nhanh chóng đánh lừa cảm quan, khoác lên lớp da người, trà trộn vào đám người đang chờ chết… Không ngờ lại vô tình trở thành “đại sư chữa trị bệnh ô nhiễm” được người người truy đuổi, tôn sùng.
Người ta đồn rằng cậu là bác sĩ được huấn luyện từ bộ môn đặc biệt, đến đây làm nhiệm vụ chữa trị trong bí mật.
Dù cậu giấu nghề không giỏi, mọi người đều giả vờ không biết, để mặc cho “vị bác sĩ nhỏ này” giữ nguyên vẻ đạo mạo đáng tin.
Thẩm Quý: ???
Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy nữa được không?!
Lê Tri Yến, đội trưởng đội hành động đặc biệt, nghe tin khu vực mình quản lý xuất hiện một dị năng giả hệ chữa trị, bèn quyết định đi “đào tường” người đó.
Người nọ có dung mạo tuấn tú, tính cách dịu dàng, kiên nhẫn, lại xuất thân từ bộ môn đặc biệt, đang làm nhiệm vụ bí mật.
Cho đến một đêm… anh tận mắt chứng kiến "bác sĩ chữa trị ôn nhu" ấy với đôi mắt trái đỏ rực trong bóng tối – thứ ánh nhìn đậm đặc hơi thở của vật ô nhiễm cấp đỉnh.
Ban ngày dịu dàng chăm sóc bệnh nhân, tối đến lại đi đánh dấu lãnh địa, thu hồi “hệ sợi” của mình một cách lén lút, vẻ mặt ngây thơ đáng thương…
Lê Tri Yến: …
Vén tay áo bắt ngay tên chủ nhân “hệ sợi” vừa chạy trốn kia!
Thẩm Quý: …
Ghê gớm thật, lại gặp được người còn không biết xấu hổ hơn mình!