Thẩm Quý bước ra khỏi phòng với dáng vẻ khập khiễng, nấm lớn tròn đầy đè lên cánh cửa sắt. Đêm qua bị lũ chuột già cắn rách trong động, đám nấm chen nhau sinh ra vô số sợi tơ trắng bám khắp mặt cửa, Thẩm Quý phải tốn rất nhiều sức mới kéo được cửa ra.

Đứng ngoài hành lang, cậu thở ra một hơi thật dài, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như vừa sống sót sau một vụ tai nạn vậy.

Cậu quay đầu nhìn lại căn phòng, phát hiện sau khi cậu rời đi, đám nấm gan to bắt đầu dồn lại thành một đám, không đợi được nữa liền nhảy ào lên giường của Thẩm Quý, chỉ mấy giây sau đã giăng đầy tơ trắng.

Thẩm Quý: …

【 Cậu thấy không? Bình thường chúng nó ngoan lắm, không hề leo lên giường cậu, chỉ đợi cậu đi mới lén lút nằm thử thôi. 】

“Ngươi gọi đó là lén lút hả?”

【 Đừng đòi hỏi nhiều quá với một đám nấm nhỏ, chúng nó chỉ là nấm thôi mà. 】

Thẩm Quý không nói gì, mạnh tay đóng cửa phòng lại, quay người rời đi.

Hành lang vẫn còn dấu tích thê thảm đêm qua, bậc cầu thang xi măng đầy dấu móng vuốt và mùi tanh quái lạ sau khi bị kim loại ăn mòn, tay vịn thì gần như mục nát, chỉ còn mỗi chiếc đèn cảm ứng cũ kỹ vẫn kiên trì làm việc.

Ngoài trời đã tạnh mưa, không khí vẫn còn ẩm thấp, lẫn với mùi đất và máu tanh. Nhìn quanh, không có lấy một bóng người.

“Ê? Không phải cậu là người tối qua sao? Sao lại ra ngoài vậy?”

Tốt lắm, cuối cùng cũng có người xuất hiện.

Thẩm Quý quay đầu nhìn sang bên, phát hiện người đang ngồi chồm hỗm trên đầu tường không ai khác chính là đội viên đội cảnh vệ tối qua đến gõ cửa kiểm tra. Anh đã thay bộ đồ khác, tuy vẫn không cài cúc áo.

Anh cứ thế dùng hai chân chống đỡ cơ thể, khuỷu tay lười biếng đặt trên đầu gối, nhìn chẳng khác gì một con mèo hoang đang ngồi chồm hỗm liếm móng vuốt trấn thủ lãnh địa bàn.

Chu Dã không xuống dưới, chỉ cúi đầu nhìn Thẩm Quý, cả người toát lên khí chất kiểu “chủ nhân không có nhà, bổn miêu phải trông chừng đám người ngu ngốc thôi!”

Anh lên tiếng: “Trong thời gian giới nghiêm thì tốt nhất ở trong nhà, đừng ra ngoài. Bên ngoài có thể có vật ô nhiễm đang lảng vảng.”

Thẩm Quý mặc anh đánh giá, đôi mắt đen sau cặp kính không chút né tránh, thản nhiên đối diện với ánh mắt của Chu Dã, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Tôi cũng đâu muốn ra ngoài, nhưng bên sở thu nhận gọi điện bắt tôi đến kiểm tra.”

“Cậu là người có liên quan sao?” Chu Dã có vẻ bất ngờ, hắn nhảy xuống từ đầu tường, bước chân nhẹ như mèo. Hắn đi vòng quanh Thẩm Quý, quan sát từ trên xuống dưới, vài giây sau gật đầu: “Được, lát nữa tôi đưa cậu qua đó.”

“Chỗ đó hiện tại đóng cửa rồi, bình thường không vào được đâu.”

Nói xong, Chu Dã móc điện thoại ra gọi một cuộc.

【 Chu Dã, nam phụ số một, dị biến giả cấp A, dị biến thiên phú: Dã tính phục sinh. Là đại miêu nổi tiếng trong truyện, thích tắm mưa lăn lộn, bỏ 33 công việc, giỏi nhất 25 nghề tay trái. 】

“Cho nên anh ta ngồi đó là để bắt chuột? Đây là bản năng của loài mèo sao?”

【 Đêm qua chắc bắt được kha khá rồi, giờ đang nghỉ ngơi đó. 】

Vừa dứt lời, Chu Dã đã quay lại. Anh tiện tay nhét điện thoại vào túi, chỉ nhét một nửa, trông như sắp rơi ra.

May mà Thẩm Quý không mắc chứng ép buộc, chứ không chắc đã đưa tay nhét lại dùm anh rồi.

“Tôi đưa cậu qua.” Chu Dã nói: “Giới nghiêm giờ thắt chặt hơn rồi, người thường thật sự không vào được đâu.”

Thẩm Quý cố nén lại ham muốn sờ tai mèo, nhưng vẫn bắt được một điểm mấu chốt trong lời nói kia.

“Vậy tại sao lại kêu tôi đến đó?”

Phải biết rằng, thân phận hiện tại của cậu chỉ là một người thường từng tiếp xúc với sự kiện ô nhiễm thôi. Gọi một người thường đến sở thu nhận đang giới nghiêm thật sự không có vấn đề gì sao?

Không ngờ Chu Dã còn kinh ngạc hơn, vẻ mặt như thể đang nói: ‘Cậu sao lại hỏi câu ngu ngốc như vậy?’

“Nhìn cậu là biết đang thức tỉnh muộn rồi. Kiểm tra xong không sao thì đi làm thôi.”

“Sở thu nhận giờ bị bệnh nhân nhiễm ô nhiễm chen chúc chật ních, quá tải vận hành rồi. Dị biến giả cần phải ra tay xử lý vật ô nhiễm trong thành.”

“Thức tỉnh?” Thẩm Quý chỉ vào mình, “Anh nói tôi đang thức tỉnh thiên phú? Rồi sẽ biến thành dị biến giả?”

“Chứ còn gì nữa?” Chu Dã đổi tư thế, ánh mắt khó tả nhìn Thẩm Quý, “Cậu như vậy, không ăn không uống thì thôi, còn dám đứng gần vật ô nhiễm mà không hề hấn gì, vậy mà bảo là người thường?”

Thẩm Quý: …

【…】

‘Mình biết ngay kiểu sống như này của Uế sớm muộn gì cũng bị trung tâm phòng chống ô nhiễm mò tới mà!’

【 Mình cứ chủ động nhận luôn là dị biến giả đi. 】

‘Một bên giả chết một bên lén lút núp trong sở thu nhận, hệ thống à, mình hèn thật đấy.’

【 Nhưng còn hơn là chết không chừa lại cái gì. 】

“Không thành vấn đề.” Thẩm Quý đẩy kính, nghiêm túc gật đầu với Chu Dã, “Giờ chúng ta đi thôi.”

Chu Dã bỗng cảm thấy toàn thân dựng lông, quay đầu tìm kiếm nguyên nhân khiến mình dựng lông, nhưng trước mặt chỉ có thanh niên tên Thẩm Quý.

Vẫn như tối qua, cậu ta đeo kính gọng đen, mặc áo khoác đen. Lần này bên trong mặc sơ mi chỉnh tề, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, toát lên khí chất trí thức pha chút tàn bại.

Với thân là “động vật hoang dã”, tuy không nhạy cảm với vật ô nhiễm, nhưng rất nhạy với đồng loại là dị biến giả. Anh hoàn toàn không cảm nhận được khí tức dị biến từ Thẩm Quý, nếu có thức tỉnh thì chắc cấp cũng không cao.

Xem ra không phải người này.

Chu Dã âm thầm kết luận, rồi đích thân đưa Thẩm Quý đến sở thu nhận.

Kiểm tra chuyên sâu không giống như kiểm tra thường, phải rút máu. Thẩm Quý rất tò mò liệu giờ mình còn có thể rút máu không.

【 Đừng lo. Dù không rút được cũng không sao. Vật ô nhiễm không thể khống chế việc phát tán ô nhiễm ra ngoài. Dù là loại cao cấp nhất cấp S, dị biến giả cũng chỉ giữ ô nhiễm trong cơ thể chứ không thể phát ra. Đây là tiêu chuẩn cơ bản để trung tâm phán đoán. 】

【 Uế là một vật ô nhiễm rất đặc biệt, có thể chuyển ô nhiễm sang nấm cộng sinh với nó, khiến nó không thể phát tán ô nhiễm, ngụy trang thành người hoàn hảo. 】

Y tá đâm kim vào cánh tay Thẩm Quý, máu trào vào ống tiêm. Nhưng đó không phải máu đỏ của người thường, mà là màu trắng nhàn nhạt. Trong ống tiêm có những sợi tơ trắng ngọ nguậy, như đang tìm chỗ thích hợp để mọc rễ.

Nhìn thấy thứ máu không giống người này, y tá không hề sợ hãi mà còn mừng rỡ.

Cô nhanh chóng lôi ra một thiết bị lạ từ ngăn kéo, chọc vào lỗ kim vừa chích, Thẩm Quý chỉ thấy hơi đau một chút, kế đó máy bắt đầu nhảy số.

“Chỉ số thiên phú: 3, dao động ổn định, mức ô nhiễm: 0, không có phát tán ô nhiễm!”

“Thiên phú dị biến chưa rõ, phán đoán đang ở giai đoạn thức tỉnh muộn. Là dị biến giả!”

Xôn xao một trận, các y tá xung quanh đều ùa lại, mỗi người mắt quầng thâm nhưng hưng phấn vô cùng.

“Gì cơ? Là dị biến giả hả? Mau đưa tới sở thu nhận hỗ trợ!”

“Trời ơi! Máu trắng kìa, dễ thương ghê!”

“Không đúng, cái này phải gọi là xinh đẹp chứ? Thật xinh đẹp!”

“Đây là dị biến giả đầu tiên được phát hiện trong sự kiện lần này đó! Tôi phải ghi lại làm kỷ niệm!”

Thẩm Quý: …

Cậu cảm thấy mình giống gấu trúc quý hiếm, đang bị đám người này vây xem với vẻ mặt đầy say mê.

Dĩ nhiên, sau khi ghi lại các chỉ số, sở thu nhận lập tức cử người tới đón cậu, nhanh chóng vẽ ra tương lai tươi sáng: hy vọng Thẩm Quý có thể giúp đỡ, họ sẽ trả thù lao hậu hĩnh, còn ghi công cho cậu, sau này gặp nguy hiểm sẽ được ưu tiên rút lui.

Thẩm Quý để ý thấy, những người này dường như không phát hiện ra đám sợi trắng trong máu, họ chỉ đơn thuần nghĩ máu cậu bị dị biến chuyển sang màu trắng.

Thì ra khả năng ngụy trang của “Uế” còn có thể che giấu cả bản thân nấm.

Cuối cùng, Thẩm Quý chấp nhận lời mời. Tất nhiên không phải vì đặc quyền gì cả, mà vì không muốn bị bại lộ.

Trên đường được chuyên viên đưa phát đồng phục, Thẩm Quý nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sở thu nhận đã hoàn toàn bị phong tỏa, bên ngoài có hàng rào an ninh chồng lớp.

“Tôi thật ra rất tò mò một chuyện.”

Cậu hỏi hệ thống: “Tại sao ‘Uế’ rõ ràng có năng lực ô nhiễm cả thành phố, lại phải mất công dàn dựng cái vụ ‘sở thu nhận bị ô nhiễm’ này?”

Cậu có một người bạn chuyên làm chương trình đàm thoại điều giải mâu thuẫn, trên TV cũng là nhân vật có tiếng nhiều năm, người này từng nói với Thẩm Quý: trước khi bắt đầu phỏng vấn, phải điều tra từ nhiều phía, để ý từng chi tiết nhỏ.

Ví dụ như: Không ai lại vô duyên vô cớ đi làm những việc mà rõ ràng có thể dễ dàng giải quyết bằng cách khác.

Dưới đa số tình huống, điểm vô lý đó mới chính là cốt lõi của cả vấn đề.

【 Vì truyện này dở quá đó! 】

Hệ thống bất lực đáp: 【 Tác giả không muốn viết tiếp nữa, nên kết thúc vội vàng. Mặc kệ logic hay phi logic, cứ mạnh tay giết phản diện rồi cho đại đoàn viên, ai mà biết tại sao Uế lại bày ra chuyện vòng vo như vậy, dù sao trong truyện viết là nó làm. 】

Thẩm Quý: “… Cậu nói cũng đúng.”

Quả nhiên, tác giả viết dở nên nhốt vào phòng tối là vừa.

Vì vừa mới bị bắt vàosở thử nhận làm nhân viên tạm thời, việc cấp thiết nhất của Thẩm Quý hiện tại là nắm rõ thông tin của khu vực bệnh nhân ô nhiễm giai đoạn số , bao gồm tên tuổi của họ cùng với tình trạng nhiễm bệnh hiện tại.

Người bệnh ô nhiễm giai đoạn vẫn còn giữ được lý trí, chỉ là một vài bộ phận trên cơ thể đã bị biến dị, họ vẫn có thể nhận ra bản thân đang có vấn đề; người bệnh ô nhiễm giai đoạn cho dù còn ý thức thì hành vi bản năng cũng đã bị ô nhiễm thao túng; đến ô nhiễm giai đoạn là chạm tới ngưỡng nguy hiểm; còn đến ô nhiễm giai đoạn thì trung tâm sẽ tiêu diệt hoàn toàn trước khi người bệnh biến thành vật ô nhiễm.

Sau tận thế, các phương pháp điều trị y học truyền thống không còn là trọng tâm nữa, bác sĩ ngoài kỹ năng y khoa cơ bản, còn cần nghiên cứu sâu về bệnh ô nhiễm, vì đó mới là chìa khóa để cứu mạng sống của con người trong thời đại hiện tại. Hơn nữa, tiến trình phát bệnh ô nhiễm có liên quan mật thiết đến cảm xúc của người bệnh, vì thế nên yêu cầu dành cho bác sĩ ngoài chuyên môn còn phải cực kỳ ổn định cảm xúc.

Những bác sĩ có thể mang đến cảm giác an toàn cho bệnh nhân thì càng dễ làm chậm quá trình phát bệnh của họ.

Cho nên loại người như Thẩm Quý, vui giận không lộ ra mặt, nhìn qua vừa chững chạc vừa lý trí, lại rất phù hợp để làm việc ở trung tâm này.

Cậu đi theo "đồng nghiệp" xuống tầng một. Người này mặc cùng loại đồ bảo hộ màu trắng như cậu, nhưng Thẩm Quý có thể cảm nhận được đối phương không mấy hoan nghênh mình. Kiểu bài xích này không phải xuất phát từ áp lực công việc.

Thẩm Quý cúi đầu liếc nhìn bảng tên trước ngực người đó.

【Chương Thanh Lý】, tên anh ta.

“Cho dù là dị biến giả, ở nơi này cũng không hoàn toàn an toàn.” Chương Thanh Lý đột nhiên mở miệng.

Thẩm Quý quay sang nhìn hắn: “Ý anh là gì?”

“Cậu biết sự kiện rò rỉ ô nhiễm mấy ngày trước rồi chứ?” Chương Thanh Lý khẽ cau mày, cũng không rõ vì sao mình lại lỡ lời nói ra điều này.

“Khu ít nhân viên lắm, mà sự kiện rò rỉ ô nhiễm lần đó xảy ra đúng lúc toàn bộ nhân viên ca làm đều bị kiểm tra ra nhiễm bệnh, kể cả mấy người có dị biến. Nghe nói lúc đó cậu cũng có mặt ở trung tâm? Không bị nhiễm mà ngược lại còn thức tỉnh dị năng?”

“Cậu đúng là may mắn thật đấy.”

Nói xong, Chương Thanh Lý quay đầu đẩy xe cơm rời đi.

“Tôi qua bên kia phát cơm, cậu tự làm quen khu này đi.”

【Hắn đang nghi ngờ cậu đấy.】Hệ thống rút ra kết luận. 【Quả nhiên, danh hiệu "người sống sót duy nhất" vẫn quá dễ gây chú ý.】

“Không sao.” Thẩm Quý cũng không để bụng, ngược lại còn có chút mong chờ.

“Tôi đang rất mong có người dám chất vấn tôi chuyện này trước mặt mọi người. Tôi đã chuẩn bị sẵn ba phương án ứng phó: từ đánh bóng tên tuổi, đẩy cao bầu không khí, cho đến nghi ngờ động cơ của anh ta, đảm bảo khiến anh ta thân bại danh liệt rồi còn phải bồi thường cho tôi khoản phí tổn thất danh tiếng nữa.”

Cậu đã chuẩn bị đổi nghề sang làm truyền thông tự do rồi, mà kiểu trò này không ai thạo hơn cậu cả.

【……?】

Không quan tâm Chương Thanh Lý nữa, Thẩm Quý bắt đầu dạo một vòng quan sát bệnh nhân trong trung tâm, giống như đang tham quan vậy.

Trong nguyên tác, trung tâm này chẳng khác nào một cái lò luyện lớn, mười người nhiễm bệnh vào đây thì hết chín người không ra được, mà ngay cả đám bác sĩ ở đây cũng thường xuyên phải đối mặt với rủi ro nghề nghiệp cực cao. Nhưng nơi này vẫn luôn tồn tại, nó tượng trưng cho quyết tâm chiến đấu với ô nhiễm của loài người, là biểu tượng cho việc con người không bao giờ bỏ rơi bệnh nhân.

Cho nên bên trong được sắp xếp vô cùng gọn gàng, các tấm kính trong suốt chia cách từng bệnh nhân ra, được đặt ở các khu vực khác nhau tùy theo tình trạng, để cố gắng tìm ra phương pháp điều trị phù hợp nhất.

Thẩm Quý đi dọc từng gian quan sát, cậu đè nén bệnh nghề nghiệp của mình lại. Dù sao thì lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh phỏng vấn ở nơi này đúng là vô lễ thật, cho dù trong đầu cậu đã nghĩ xong cả tiêu đề lẫn phần kết thúc rồi.

Đúng lúc này, hai bệnh nhân trong cùng một gian cách ly thu hút sự chú ý của cậu.

Da mặt bọn họ nhăn nheo phồng lên, trông như vỏ cây cũ kỹ, lại giống như những nếp nhăn của người già bị dồn đống lại. Hai người họ ngồi co lại một chỗ không nhúc nhích, nhìn như đã cứng đờ chết đứng tại chỗ.

Trung tâm rất hiếm khi để hai bệnh nhân khác nhau ở chung một phòng cách ly, vì bệnh ô nhiễm có thể lây chéo, thậm chí còn có thể khiến bệnh nhân phát sinh tranh giành địa bàn, cắn xé lẫn nhau.

Thẩm Quý lập tức nhận ra ở đây có vấn đề.

Vì vậy cậu mở tài liệu bệnh khu, lật tìm trong đống giấy tờ, quả nhiên tìm được hồ sơ của hai người kia.

Lâm Vũ Quyên, Trần Quả. Hai mẹ con, được tiếp nhận vào trung tâm ba ngày trước.

Theo ghi chép: chồng của Lâm Vũ Quyên từng trải qua kiểm tra tại trung tâm cách đây sáu ngày. Vì sợ hãi nên ông ta đã giấu bệnh, nhưng cũng vì sợ bệnh bùng phát mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã dị hóa thành vật ô nhiễm. Đội cảnh vệ tìm được ông ta khi ông ta đang ngồi xổm dưới vườn hoa nhỏ, cắm rễ xuống đất hút nước, giống hệt thực vật, chiều cao còn lên tới hơn 3 mét. Nếu không được phát hiện và cưa bỏ kịp thời thì có khi ông ta còn tiếp tục cao lên nữa.

Là người thân gần gũi nhất, vợ và con gái ông ta đều bị nhiễm bệnh từ ông ta.

“Trần Quả.” Thẩm Quý lặp lại cái tên, “Sao tôi thấy quen tai quá vậy?”

【Dĩ nhiên quen rồi! Chính là Trần Quả đó! Trong nguyên tác, cô bé này là một ca tiến hóa ô nhiễm hoàn hảo, chỉ trong thời gian ngắn đã nhiễm đến giai đoạn, rồi dị hóa thành ô nhiễm vật cấp A. Cô ta nhờ vào thiên phú ô nhiễm đặc biệt mà phát hiện ra cậu đang giấu mình trong đám người, sau đó còn kể hết cho vai chính trong lúc đấu quyết sinh tử với nhau!】

【Nói cách khác: Chính cô ta là nguyên nhân lớn nhất khiến cậu bị bại lộ!】

【Không ngờ thời điểm này cô ta cũng đang ở trung tâm, lại còn nằm trong phạm vi phụ trách bệnh nhân giai đoạncủa cậu nữa chứ.】

Thẩm Quý nhíu mày nhìn cô bé đang nhắm mắt như đang ngủ kia, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ khó tả.

Xét theo khía cạnh an toàn: bây giờ cậu nên giết cô bé này luôn thì hơn, dù gì cậu biết trước tương lai, mà cô bé này là biến số nguy hiểm nhất.

Nhưng xét trên phương diện con người, Thẩm Quý lại khó mà ra tay với một đứa trẻ như vậy.

【Thật ra còn có một cách nữa.】

Thẩm Quý lặng lẽ dẹp bỏ ý nghĩ đen tối kia, coi như chưa từng nghĩ tới gì cả.

Nếu để hệ thống biết được, nó chắc chắn sẽ nói cậu sinh ra là để làm phản diện.

“Cách gì?” Thẩm Quý hỏi.

【Cậu có thể thử ăn luôn ô nhiễm trên người cô bé.】

“Ý là sao?”

【Ý như mặt chữ vậy.】

【Uế ô nhiễm rất đặc biệt, cậu có thể hấp thụ và dời đi ô nhiễm, giống như hôm qua cậu ăn luôn con chuột kia vậy.】

【Nếu ăn luôn ô nhiễm trên người Trần Quả, cô bé sẽ không còn bị dị hóa thành vật ô nhiễm nữa, cũng sẽ không vạch trần cậu. Đồng thời cậu còn mạnh lên, tăng tỷ lệ thắng khi đấu với vai chính trong tương lai, đúng là một mũi tên trúng mấy con chim luôn!】

【Thử đi nào!】

Thẩm Quý: “…… Cậu giống mấy nhân viên bán hàng đa cấp mặc vest xuyên không lắm rồi đấy.”

【……】

【Nếu không thì thôi, cậu cứ đi tự thú với vai chính đi cho rồi.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play