Hai người rốt cuộc cũng xem hết một màn đánh nhau, trong lòng vừa sợ vừa bối rối, vội vàng rảo bước rời đi. Tạ Kiều Ngọc mãi đến khi ngồi lên xe ngựa rồi mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm cái ná gỗ, bèn lén nhét vào trong tay áo giấu đi.

Về đến nhà vẫn chưa kịp nghĩ đến cái ná kia, Diêu Hòa đã đứng đợi sẵn, đóng cửa lớn rồi nói:

“Thiếu gia, chỗ dược liệu đó vốn là để bồi bổ thân thể, chỉ là trong đó có một vị thuốc tính hàn. Nếu cứ thế mà cho vào, không những hiệu quả thuốc suy yếu, còn có hại cho sức khỏe.”

Tạ Kiều Ngọc nghe vậy liền biết ngay là do Tạ phu nhân giở trò. Bà ta quản cả nội viện, không ai dám đắc tội. Đã là chủ mẫu đương gia, kẻ hầu người hạ thêm vào một vị thuốc cũng xem như chuyện thường như cơm bữa. Cậu đứng dậy, trực tiếp đến thư phòng của Tạ Viễn.

Thuận Tử đi vào báo trước, lúc này Tạ Kiều Ngọc mới được cho phép bước vào.

Tạ Viễn là huyện thừa chính bát phẩm ở Ninh Giang huyện, phụ trách công văn, kho lương và các việc quản lý khác, là cấp phó dưới huyện lệnh. Ông là người cực kỳ coi trọng quy củ, Tạ Kiều Ngọc vừa bước vào đã cúi đầu hành lễ:

“Cha.”

“Có chuyện gì?” Tạ Viễn buông công văn xuống. Ông vừa mới từ Vạn phủ trở về sau lễ phúng viếng, hôm nay vẫn còn công văn chưa xử lý xong.

“A cha bên kia có người truyền lại một phương thuốc dân gian cổ, nói là có thể chữa khỏi bệnh cho a cha. Con nghĩ thử dùng một lần. Con thấy người kia sau khi dùng thì thân thể đã khá lên không ít.” Tạ Kiều Ngọc nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.

“Việc này không thể để một tiểu ca nhi như con tự tiện quyết định, nếu xảy ra chuyện gì thì con gánh không nổi.” Tạ Viễn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Việc này nên do phu nhân quản, con không cần bận tâm.”

“A cha bệnh lâu như vậy vẫn chưa khỏi, con tới thăm người cũng thấy đã gầy không còn ra hình người nữa. Phương thuốc dân gian này cứ thử trước một chút, nếu không hiệu quả thì lại quay về dùng đơn thuốc cũ cũng chưa muộn.”

“Vậy con đi mời lang trung kia cùng người đã được chữa khỏi đến cho ta xem qua.”

“Vâng ạ.”

Tạ Viễn gặp hai người kia rồi mới lên tiếng: “Vậy thử lần này xem sao, ngươi về đi.”

Tạ Kiều Ngọc đạt được mục đích, quay về viện của mình. Tạ Viễn tính cách cẩn thận, may mà cậu đã chuẩn bị từ trước. Cậu uống một chén trà, tâm trạng mới dần dịu xuống.

“Thiếu gia, cái ná này để đâu ạ?”

“Tùy ý tìm một cái hộp đựng đi.” Tạ Kiều Ngọc hiện giờ không có tâm trí để ý đến chuyện này. Cậu đứng dậy, mở ra hộc tiền của mình, trong đó có một trăm lượng bạc. Tạ Viễn nói rằng tiền thuốc thang cho lang trung không cần cậu chi, nhưng người làm công vẫn phải nhận một ít tiền làm phí. Tạ Kiều Ngọc liền đưa cho Diêu Hòa ba mươi lượng bạc.

“Đưa cho lang trung và người phụ nữ đó.”

Diêu Hòa nhận lệnh rồi đi xuống. Hiện giờ, Tạ phu nhân đang bận rộn với Tạ Tri viện, không có tâm trạng để ý đến những chuyện khác, nên vừa khéo làm bà ta không kịp phản ứng.

Tạ Kiều Ngọc từ năm mười tuổi đã nhận ra bộ mặt thật của Tạ phu nhân. Nội viện này vẫn luôn là thiên hạ của Tạ phu nhân.

Ban đêm, Tạ Kiều Ngọc nằm trong ổ chăn mới nhớ tới Vạn Minh Tễ và Tạ Cửu Lăng. Cậu đem hai người so sánh một phen, trằn trọc không ngủ được.

Tạ Cửu Lăng đã có thông phòng, bởi vì đại tộc con cháu từ 17 tuổi liền có thông phòng, còn Vạn Minh Tễ thì chưa, do vạn phu nhân ở phương diện này quản rất chặt.

Cậu nghĩ một chút rồi đi ngủ.

*

Vạn lão gia lễ tang đã xong xuôi, người nhà Vạn gia liền rời khỏi Ninh Giang huyện. Trước khi đi, lại phải trả nợ một phen mới có thể rời đi.

“Cũng may Vạn thiếu gia lấy ra bạc, nếu không còn phải đi gặp quan.”

“Ai u, ta đã nói đánh bạc không tốt, Vạn gia lớn như vậy mà cũng bị phá sản hết.”

“Đúng vậy, giờ đây liên lụy cả nhà, xa không nói, gần nhất là Vạn thiếu gia không được tham gia khoa cử, còn có hôn sự hai vị ca nhi, đều được nuôi dạy cẩn thận sau này chẳng lẽ phải gả cho mấy anh nông dân sao?”

“Có anh nông dân còn không cần ca nhi ca nhi, ở nông thôn muốn làm việc nhanh nhẹn. Mặt khác cũng có lý.”

Vạn gia nghèo túng sau khi rơi vào cảnh phá sản đã trở thành đề tài của dân chúng trong phố. Mọi người nói xong rồi, lại quay lại bàn luận về kỳ thi.

“Trời cao còn thương, nhi tử nhà ta mấy ngày nay vẫn luôn không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà chăm chỉ đọc sách, hy vọng có thể đỗ được công danh.”

“Ai mà không muốn đỗ tú tài, Trở thành tú tài thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích từ quan phủ.” Một ca nhi mặt mày hớn hở nói: “Sẽ miễn thuế má cho 50 mẫu đất.”

Vài người lại trò chuyện một lát về việc thi cử, rồi vội vã đi lo công việc thường ngày, bởi vì họ ở trong huyện, cũng phải kiếm sống qua ngày.

‘Thiếu gia, Vạn gia đã rời khỏi Ninh Giang huyện.’ Diêu Hòa chạy về báo tin, lòng đầy thích thú, dù là chuyện vặt vãnh cũng khiến cậu ta tò mò.

‘Tạ công tử bị danh kỹ cầu tình trước mặt mọi người, thật xấu hổ. Tuy nhiên, người trong Tạ phủ không để hắn vào, còn bị đẩy đến nha môn, danh tiếng của danh kỹ càng thêm dơ bẩn.’

Đại Khải triều so với tiền triều có phần dễ dàng hơn với ca nhi và cô nương. Họ không cần đội mũ cói khi ra ngoài, gặp những người đàn ông thích hợp, có thể đưa cho họ túi tiền, túi thơm, nhưng những ca nhi, cô nương có giáo dưỡng thì sẽ không hành xử như vậy.

Tạ Kiều Ngọc đang cầm chổi phấn của mình, ngắm nhìn hoa tươi đang nở trong phủ. Cậu chọn những cánh hoa này để làm phấn mặt mới, đây cũng là một trong những sở trường của cậu.

Từ nhỏ, cậu đã thích trang điểm và rất am hiểu về phấn mặt.

‘Đi rồi?’

‘Đúng vậy, thiếu gia, nhưng Vạn công tử vẫn dự định đi Động Thiên thư viện.’”

Tạ Kiều Ngọc ngồi xuống, bắt đầu trộn đều một ít phấn mặt mới làm, ánh mắt nghiêm túc, như thể đang chuẩn bị cho một công trình nghệ thuật. Diêu Hòa ngồi xuống trước mặt, khẽ mỉm cười, cảm thấy có chút tò mò về tài nghệ của thiếu gia.

“Tạ thiếu gia, thật sự là không giống với những loại người khác làm.” Diêu Hòa nhẹ nhàng nói, cảm nhận được làn da mềm mại khi phấn mặt được tán đều lên.

Tạ Kiều Ngọc cười, một tay chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Diêu Hòa càng thêm tinh tế, như thể nhờ phấn mà khí chất cũng trở nên khác biệt.

“Chỉ là một chút tay nghề nhỏ, ta từ nhỏ đã thích nghiên cứu, thấy phấn mặt không chỉ là trang điểm mà còn là một phần của nghệ thuật, có thể làm cho người khác cảm thấy một chút khác biệt.” Tạ Kiều Ngọc nhẹ nhàng giải thích, không chút kiêu căng, chỉ là chia sẻ đam mê của mình.

Diêu Hòa nhìn vào gương, cảm thấy một sự thay đổi rõ rệt, không chỉ là làn da mà khí chất cũng khác hẳn. “Thiếu gia quả thực tài giỏi.”

Diêu Hòa nhìn vào gương đồng một lúc rồi nói: “Thiếu gia, đẹp lắm, thật tôn lên khí sắc.”

Tạ Kiều Ngọc cười đắc ý: “Ta biết ngay là đẹp mà.”

“Giữ lại hai hộp cho a cha, hôm nào đưa cho Tiết Tuyên hai hộp, ngươi cũng giữ lại hai hộp dùng, phần còn lại đem bán.”

Diêu Hòa gật đầu. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm khác hẳn người ngoài, tự nhiên chẳng cần nói nhiều.

Tạ Kiều Ngọc đã thay đổi dược liệu cho Phùng Tô. Tạ phu nhân mải lo chuyện thi viện của Tạ Tri nên cũng lười để ý tới việc này. Huống hồ Phùng Tô thân thể vốn dĩ yếu như vậy, trong mắt bà ta cũng chẳng phải mối đe dọa gì.

Sau vài ngày dùng thuốc, Tạ Kiều Ngọc đến thăm Phùng Tô, sắc mặt ông quả nhiên khá hơn không ít.

“A cha, hôm nay thân thể người thấy thế nào rồi?”

“Sau khi dùng phương thuốc dân gian kia, ta thấy nhẹ người đi nhiều.” Phùng Tô mỉm cười.

“À phải rồi, bà nội ngươi bị bệnh, muốn phái người đến Thủy Phù trấn hầu hạ. Nếu ngươi không bận gì thì đi thăm một chuyến, biểu chút hiếu tâm, sau này lão thái thái cũng dễ niệm tình cho ngươi.”

“Cha có chủ ý rồi thì cứ sắp xếp, người bảo ta đi thì ta đi.” Tạ Kiều Ngọc ngoài mặt đáp lời, nhưng trong lòng lại chẳng vui vẻ gì. Lão thái thái vốn không ưa cậu, cậu cũng chẳng muốn đi rước lấy bực vào mình.

Sau khi bồi Phùng Tô ăn cơm xong, Tạ Kiều Ngọc trở về trong viện, tiếp tục làm phấn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến tháng Tư – ngày thi viện sắp tới, cả nhà cùng nhau tiễn Tạ Tri lên đường.

“Ông trời phù hộ, để đại ca thi được thành tích tốt.” Cậu còn âm thầm cầu cho Ngụy ca ca cũng thi tốt.

Tạ Kiều Ngọc cũng chắp tay khấn: “Phù hộ đại ca thi đỗ trạng nguyên.”

Tạ phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Cậu vẫn tiếp tục niệm thầm trong lòng: Phù hộ cho Ngụy Bác Văn vĩnh viễn thi rớt.

Hai ca nhi sau khi dâng hương xong thì đến chùa tìm một phòng nhỏ nghỉ ngơi rồi lên xe trở về.

“Tạ Kiều Ngọc, chuyện giữa ngươi và Ngụy ca ca ta đã biết cả rồi.” Trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, người hầu ngồi bên ngoài, người đánh xe cũng chẳng biết chữ nghĩa gì, hắn vẫn hạ thấp giọng nói.

“Ờ.” Tạ Kiều Ngọc buồn rầu lên tiếng.

Ở Ninh Giang huyện này, lang quân lớn lên tuấn tú thật sự quá ít. Cậu vén rèm xe cho thoáng khí, bất giác lại nhớ tới dáng vẻ Vạn Minh Tễ trong bộ tang phục trắng ngày hôm đó, đôi tai khẽ đỏ lên.

Nếu muốn gả cho người, phải gả người đang hiếu*. Trước đây cậu nghe không hiểu lắm câu này, giờ nghĩ lại dường như đã hiểu được đôi chút. Diêu Hòa vẫn thường thích ra ngoài nghe ngóng chuyện bát quái rồi về kể với cậu, cậu nhớ rõ khi ấy từng kể một chuyện xưa về một quả phụ cưới chồng đang chịu tang.

(* “Nếu muốn tiếu, một thân hiếu” [要嫁就嫁丧夫郎] – tạm hiểu: “Muốn gả thì nên gả cho người đang chịu tang vợ.” Ý nghĩa là người đang chịu tang thường rất thành tâm, ít phong lưu, dễ yên ổn về sau, cũng có chút duyên số trớ trêu.)

Vạn Minh Tễ đâu phải mấy kẻ mặc đồ hiếu mà còn đi dụ người, y vốn dĩ là một tuấn nam đường hoàng.

“Tạ Kiều Ngọc, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không đấy?” – Tạ Vi Hạ giận dữ, mắt như bốc lửa – “Ngụy ca ca đã đồng ý cưới ta rồi, ngươi đừng mặt dày tiếp tục dây dưa với huynh ấy nữa!”

Khó trách Ngụy Bác Văn lại thay lòng nhanh như thế, thì ra là đã để ý Tạ Vi Hạ từ trước. Tạ Kiều Ngọc cứ tưởng Ngụy Bác Văn vì chê cậu xuất thân thấp hèn nên không chịu cưới, nào ngờ gã đã sớm nhắm sẵn người tiếp theo, mà lại còn là anh ruột của cậu. Khó trách trước kia gã muốn thân thiết với đại ca mình, còn tới Tạ phủ thăm hỏi – thì ra là nhắm tới Tạ Vi Hạ.

Thích ai không thích, lại đi thích kẻ đối đầu với cậu. Tạ Kiều Ngọc trong lòng mắng Ngụy Bác Văn cả vạn lần:

“Tạ Vi Hạ, ngươi sớm đã thông đồng với hắn rồi đúng không?”

“Ngươi nói năng thật khó nghe,” – Tạ Vi Hạ ngẩng cao cằm – “Chúng ta là tình cảm hai bên tự nguyện. Ngươi tuy quen biết Ngụy ca ca trước, nhưng huynh ấy yêu ta cơ. Ngươi không bằng ta thì đừng trách người khác.”

“Ngươi đi kiểm tra lại đầu óc đi.” – Tạ Kiều Ngọc lắc đầu ngao ngán.

Thứ gì cũng phải tranh với cậu, giờ đến cả nam nhân cũng không tha. Tạ Kiều Ngọc trong lòng nổi lửa giận, nhưng vừa nghĩ đến nhân phẩm của Ngụy Bác Văn thì cơn tức lại vơi đi quá nửa.

“Tạ Kiều Ngọc, ngươi là con vợ lẽ, còn dám mắng người à? Lại muốn bị phạt quỳ hay sao!” Tạ Vi Hạ tức đến phát đau cả ngực.

Tạ Kiều Ngọc bình thản: “Ngươi cũng thấy rồi đó, Ngụy Bác Văn đã chọn ngươi, ta còn có thể làm gì? Chỉ đành cắn răng nuốt giận vào bụng thôi.”

Tạ Vi Hạ đắc ý nói: “Biết vậy thì tốt.”

Hai người trở về phủ thì mỗi người đi một đường. Trong lòng Tạ Kiều Ngọc vẫn còn hậm hực, vừa lên giường đã đấm mạnh vào gối:

“Chúc ngươi vĩnh viễn thi không đậu!”

*

Ngày thi trôi qua, Tạ Tri và Ngụy Bác Văn đã trở về. Tạ Tri cùng mấy bằng hữu cùng trường hẹn nhau đến tửu lầu uống rượu:

“Năm nay đề thi khá dễ, chắc cũng nắm được phần nào.”

“Chắc chắn đỗ rồi.” Tạ Cửu Lăng mặc cẩm y, bên hông đeo ngọc bội cùng túi thơm, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc thoáng ửng hồng vì men rượu: “Chỉ là bước đầu tiên thôi.”

“Chỉ tiếc cho Vạn huynh, tuy nét chữ của hắn hơi vụng về…” Tạ Cửu Lăng nói tiếp.

“Cửu Lăng chắc là uống say rồi ha ha ha.”

Ngụy Bác Văn cũng đang uống cùng bọn họ, bàn luận ít nhiều về thơ phú, vẻ mặt đắc ý, tâm tình khoái hoạt.

“Ngụy huynh, hôm khác ghé qua phủ ta chơi.” Tạ Tri vỗ vai hắn.

“Nhất định rồi, nhất định.”

Tạ Tri vừa về đến nhà thì đã say khướt ngã lăn ra giường.

*

Đến ngày yết bảng, khắp huyện Ninh Giang người người đổ ra xem, từ sai vặt đến thư sinh đều chen chúc một chỗ.

Gã sai vặt của Tạ phủ len lỏi vào đám đông, vừa thấy tên Tạ Tri liền mừng rỡ như điên, vội vã chạy ra báo tin:

“Đại thiếu gia đậu rồi! Xếp thứ sáu trên bảng!”

Tạ phu nhân nghe tin, mặt mày hớn hở:

“Thưởng!”

Diêu Hòa ghé sát tai Tạ Kiều Ngọc thì thầm:

“Ngụy công tử cũng đậu rồi, đứng thứ mười lăm.”

Tạ Kiều Ngọc nghiến răng ken két — cái tên chó má đó mà cũng thi đậu?

Tạ Vi Hạ hôm nay có lẽ là người vui nhất thiên hạ.

Tạ Kiều Ngọc cũng vui mừng thay cho Tạ Tri, nhưng nghe đến Ngụy Bác Văn thì… miễn đi, đen cả ngày.

“Ngụy Bác Văn mà cũng đậu được, đáng ghét! Đồ tiểu nhân khốn nạn!” Tạ Kiều Ngọc nổi điên.

Cậu xách làn đi Túy Tiên Lâu mua một bình hoa điêu hâm nóng mang về cho a cha. Không có người nhà ở bên, cậu càng thoải mái bộc lộ tức giận, muốn mắng bao nhiêu thì mắng.

Tức chết ta!

“Quản sự, con lợn rừng này là mới săn được tối qua, ngài xem còn tươi lắm.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh.

…Vạn, Vạn Minh Tễ?

Tạ Kiều Ngọc ngẩng đầu lên, bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play