Cố Kiều khom người, nhặt chiếc gậy trên mặt đất bằng tay trái, bước đến trước mặt Tiêu Lục Lang rồi đưa cho hắn.
Tiêu Lục Lang lạnh nhạt nhận lấy cây gậy, đứng dậy.
Hắn quay ra xách cái thùng nước bị đổ.
“Ngươi đi đi.” Cố Kiều nói với Cố Tiểu Thuận.
“Dạ.” Cố Tiểu Thuận lon ton chạy đến trước Tiêu Lục Lang, nhấc thùng nước lên.
“Đi lấy nước.” Cố Kiều dặn.
“Đi lấy nước!” Cố Tiểu Thuận lặp lại với một tên đàn em mặt mày dữ tợn.
Gã đàn em khẽ nhếch mép, nhận lấy thùng nước rồi đi.
Tiêu Lục Lang mặt không cảm xúc quay người rời đi, suốt cả quá trình chẳng nói một lời.
Mãi đến khi hắn đi xa, Cố Tiểu Thuận mới lẩm bẩm:
“Tỷ, chuyện gì vậy? Không phải tỷ ghét hắn sao? Mà này, sao tỷ khỏe vậy? Ban nãy ra chiêu gì mà lợi hại thế? Cho ta học với! Để sau còn dùng!”
Cố Kiều liếc hắn bằng một ánh mắt lạnh như đạn bắn.
Cố Tiểu Thuận lập tức cụp miệng, không dám nói thêm.
“Lão đại! Có nước rồi!” Tên đàn em hớt hải quay lại, bê đầy một xô nước.
“Còn không mau để tỷ ta mang về... Khụ.” Dưới ánh mắt áp lực của Cố Kiều, Cố Tiểu Thuận vội vàng nhận lấy thùng nước. “Được rồi để ta mang, tụi bây giải tán hết đi!”
“Chút nữa còn đi đánh tụi thôn bên...”
“Đánh cái gì mà đánh! Biến hết! Mau cút!”
Bọn đàn em tản đi.
Cố Tiểu Thuận cười toe với Cố Kiều:
“Tỷ, đừng giận nữa. Nếu tỷ không ghét tỷ phu thì sau này ta không bắt nạt hắn nữa.”
“Ngươi thường xuyên bắt nạt hắn à?” Cố Kiều hỏi.
Cố Tiểu Thuận gãi đầu:
“Cũng… không thường lắm, chắc mỗi tháng ba, bốn lần? Hoặc bốn, năm? Hay năm, sáu, bảy, tám lần gì đó…”
Càng nói, giọng hắn càng nhỏ. Hắn vốn không nhớ rõ mình bắt nạt người ta bao nhiêu lần.
“Về thôi.” Cố Kiều nói.
“Dạ!” Cố Tiểu Thuận cười hì hì, xách thùng nước đi theo sau Cố Kiều.
Bỗng hắn khựng lại, ánh mắt dừng trên cánh tay phải cứng đờ của Cố Kiều:
“Tỷ, tay tỷ bị thương à?”
“Không sao.” Cố Kiều đáp.
“Không sao gì chứ! Máu còn chảy kìa!” Cố Tiểu Thuận đặt thùng nước xuống, nắm lấy tay Cố Kiều rồi vén tay áo nàng lên, thấy cổ tay nàng loang đầy máu.
“Có phải lúc nãy ta lỡ tay đánh trúng không?”
“Đã bảo không sao.” Cố Kiều rút tay về.
“Còn đầu tỷ thì sao?”
“Lúc rơi xuống nước bị đập một chút.”
Miệng vết thương giấu dưới tóc, không ngờ thằng nhóc này lại tinh mắt đến thế.
“Rơi xuống nước? Khi nào vậy?” Cố Tiểu Thuận hỏi.
Cố Kiều không quay đầu lại, chỉ im lặng bước tiếp.
“Tỷ! Tỷ chờ ta với!” Cố Tiểu Thuận gọi với theo.
Vừa về đến nhà, hắn chợt phát hiện có một thư sinh trẻ đang đứng trước cửa phòng. Người này mặc áo dài, dáng vẻ nho nhã phong độ, nhưng giữa lông mày lại lộ rõ vẻ kiêu căng.
“Ngươi là ai? Sao đứng trước nhà tỷ ta?” Cố Tiểu Thuận chống nạnh hỏi.
Đối phương chẳng thèm để ý hắn, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Kiều một cái:
“Ngươi lại ăn hiếp Tiêu huynh phải không? Ngươi đúng là đồ ác phụ!”
“Ngươi dám mắng tỷ ta?” Cố Tiểu Thuận đặt thùng nước xuống, giơ nắm đấm định xông tới.
Đừng tưởng hắn mới mười ba, hắn đánh nhau là có tiếng trong vùng, không thì sao được gọi là ác ôn số một làng trên xóm dưới?
Thư sinh ốm yếu kia sao địch lại hắn?
“Tiểu Thuận.” Cố Kiều lên tiếng cản lại.
Cùng lúc đó, Tiêu Lục Lang cũng đã thay y phục xong, từ trong phòng bước ra.
“Ta và hắn là bạn cùng trường.” Tiêu Lục Lang nói với Cố Kiều và Cố Tiểu Thuận.
Tên cùng trường hừ lạnh một tiếng, đi tới đỡ Tiêu Lục Lang, còn nhận lấy tay nải trên tay hắn:
“Đi thôi!”
Cố Tiểu Thuận thấy Tiêu Lục Lang mang theo tay nải, ngạc nhiên hỏi:
“Hai người đi đâu vậy? Không phải bị ta dọa sợ, muốn bỏ trốn đấy chứ?”
Tên kia không buồn để ý tới Cố Tiểu Thuận.
Cố Kiều cũng chẳng hỏi gì thêm, lặng lẽ quay vào trong nhà.
Lúc lướt qua Tiêu Lục Lang, ánh mắt hắn lướt qua cánh tay phải của nàng.
Cố Kiều dùng tay áo che vết thương lại, không để lộ giọt máu nào.
Nhưng vừa vào phòng, sau lưng liền vang lên giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Lục Lang:
“Ta lên trấn một chuyến.”
“Chữa chân à?” Cố Kiều hỏi theo bản năng.
Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến giấc mơ kia. Mặc dù không tin mấy chuyện mộng mị, nhưng…
“Ba ngày nữa ngươi thi phải không?” Cố Kiều hỏi tiếp.
Ánh mắt Tiêu Lục Lang lóe lên chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu:
“Ừ.”
Tên cùng trường lập tức chen vào:
“Ngươi còn nói với cô ta làm gì? Cẩn thận lại bị ngăn không cho đi! Ngươi quên lần trước lỡ thi là vì cô ta à? Chân của ngươi cũng vậy, nếu không phải bị cô ta nhốt lại thì đã gặp được Trương đại phu rồi!”
Cố Kiều quay sang nhìn Cố Tiểu Thuận.
Nàng không nhớ ra những chuyện này.
Cố Tiểu Thuận chỉ vào mũi tên kia mà quát:
“Ngươi biết nói chuyện không hả? Gọi gì là tỷ ta ngăn không cho hắn đi? Lúc đó tỷ ta bị bệnh, mới cưới xong mà hắn đã định bỏ lại tỷ ta, thế là phải rồi à?”
Nhắc tới đây, Cố Kiều mới nhớ ra. Hồi mới cưới không lâu, nguyên chủ giả bệnh, vì có người bảo Tiêu Lục Lang đi rồi sẽ không quay lại, nàng không muốn thành quả phụ như Tiết Ngưng Hương nên nhốt hắn lại.
Nàng không biết vì vậy mà hắn lỡ kỳ thi và cả cơ hội duy nhất chữa chân.
Cố Kiều liếc nhìn chân hắn:
“Cái đó... thật ra...”
“Tiêu huynh, đi thôi! Xe ngựa đang đợi ngoài cổng làng!” Tên cùng trường ngắt lời, kéo Tiêu Lục Lang đi thẳng.
“Ta muốn ăn bánh hoa quế!” Cố Kiều bất ngờ gọi với theo, “Bánh hoa quế của Lý Ký! Ta chỉ ăn chỗ đó! Ngươi mà không mang về thì đừng hòng vào nhà! Ta đốt hết thư của ngươi luôn!”
“Ác phụ!” Tên kia nghiến răng, đỡ Tiêu Lục Lang lên xe ngựa cũ ngoài cổng làng, “Tiêu huynh, đừng nghe cô ta! Bánh hoa quế Lý Ký khó mua lắm! Ngươi mà chần chừ, Trương đại phu đi mất đấy! Ông ấy là danh y từ kinh thành, chỉ có ông ta mới chữa được chân ngươi!”
“Đây mới là tỷ ta! Phải vậy mới đúng chứ!” Cố Tiểu Thuận giơ ngón cái với Cố Kiều.
Cố Kiều đỡ trán:
“Ngươi biết chợ ở đâu không?”
Cố Tiểu Thuận gật đầu:
“Biết chứ, tỷ hỏi làm gì? Muốn đi à? Đi làm gì?”
“Bán gà.”
“Gà? Tỷ lấy đâu ra gà?”
“Gà rừng.”
Không nói là mình trộm của người khác đem bán lấy tiền khám bệnh.
Cố Tiểu Thuận lại đinh ninh là tỷ mình tự bắt:
“Tỷ, ta thấy tỷ bây giờ khác rồi, lợi hại hơn trước nhiều!”
Không phải là không ngốc, mà là mạnh mẽ hơn xưa. Trong lòng Cố Tiểu Thuận, hắn chưa từng coi tỷ mình là kẻ ngốc thật sự.
Hắn chỉ đường tới chợ — nơi đó cùng với y quán đều ở trấn trên, chỉ khác phía: một ở tây, một ở đông.
Cố Tiểu Thuận nhất quyết muốn đi cùng, nhưng bị Cố Kiều từ chối.
Người nhà họ Cố vốn không thích hắn thân thiết với Cố Kiều, nói rằng nàng ngốc, sợ kéo hắn ngốc theo.
Cố Kiều trở về phòng, mở hộp thuốc nhỏ, dùng Povidone rửa vết thương, rồi bôi thuốc mỡ kháng khuẩn.
Bụng đói meo.
Cố Kiều đi vào bếp.