Phía sau máy quay, đạo diễn trực tiếp Tiểu Vương bị nụ cười của cậu làm cho choáng ngợp, tim đập lỡ một nhịp.
Khi thấy lựa chọn chỗ ngồi của Lạc Thời Hi, phía dưới có người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cậu ta lại ngồi cạnh Young Y, không sợ bị đông cứng luôn à?”
“Cậu ấy khiêm tốn quá rồi, thật lòng mà nói, với gương mặt này ít nhất cũng phải top giữa đâu đến nỗi hạng áp chót.”
“Ngồi vào chỗ 107 luôn hả?, tôi còn định rủ Tiểu Khả Ái ngồi cạnh mình cơ mà…” Có người thở dài tiếc nuối.
Sự thật chứng minh, con trai đôi khi còn không cưỡng lại được sức hút của sinh vật dễ thương.
Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, chàng trai kia vẫn không phản ứng gì, chân dài bắt chéo, tựa lưng ngủ tiếp.
Lạc Thời Hi liếc nhìn người ngồi cạnh mình — người xếp cuối cùng. Đối phương rất có cá tính, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, tóc tết dreadlocks, trên chân mày trái còn đeo khuyên. Trang phục biểu diễn thì đầy phụ kiện kim loại nặng, giày Martin đạp mạnh trên sàn, toàn thân toát lên khí thế “ông đây vô địch thiên hạ” ngút trời.
Hiện tại đang là vòng đánh giá sân khấu đầu tiên, 108 ghế ngồi đại diện cho sự tự đánh giá năng lực của bản thân, hoàn toàn không liên quan đến điểm đánh giá sân khấu sau đó. Có người tự tin ngồi vào khu vực trên, có người khiêm tốn chọn khu giữa hơi nghiêng lên chút, phần lớn đều chọn khu vực chính giữa khán đài.
Giống như Lạc Thời Hi — vừa đến đã chọn vị trí gần cuối, cả hội trường chỉ có hai người, chiếm trọn vị trí thứ 107 và 108.
Lạc Thời Hi đương nhiên nghĩ người bên cạnh cũng giống mình, là kiểu “điền vào chỗ trống cho đủ số”, lập tức nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên. Cậu nghiêng người, thân thiện chào hỏi.
“Chào cậu, tôi là Lạc Thời Hi. Lạc trong Lạc Thủy, Thời trong thời gian, Hi trong tấp nập.”
Chàng trai cool ngầu cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Lạc Thời Hi đang nở nụ cười để lộ răng nanh nhỏ, khẽ gật đầu lạnh nhạt: “Young Y.”
Đúng lúc đó, sân khấu vang lên một trận ồ à kinh ngạc — hình như có một thực tập sinh nổi bật vừa xuất hiện, khiến Lạc Thời Hi không nghe rõ cái tên.
“Dương Oai?” Sao lại có người đặt tên kỳ lạ vậy?
Cậu âm thầm thắc mắc trong bụng, nhưng nụ cười vẫn không đổi, cực kỳ lễ phép: “Chào thầy Dương.”
Giang Diêm, hay còn gọi là Young Y, lập tức có biểu cảm kỳ lạ. Hắn thả chân xuống, ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Lạc Thời Hi.
“Cậu…” Vừa định nói gì đó, nhưng thấy camera đang lia về phía mình, hắn nuốt lời xuống, chỉ lạnh nhạt đáp, “Tùy cậu.”
Dù sao cũng chẳng có mấy dịp tương tác với nhau, muốn gọi sao thì gọi.
Nhưng Giang Diêm đã nghĩ sai rồi. Lạc Thời Hi là kiểu người chủ động bắt chuyện không biết mệt, đặc biệt khi đã nhận định cả hai đều là kiểu “thí sinh cho đủ số”, thì sự thân thiết càng tăng vọt.
Từ lúc Lạc Thời Hi ngồi xuống cho đến khi tất cả thực tập sinh vào hết, bên tai Giang Diêm không lúc nào ngừng vang lên tiếng nói của cậu.
Nhìn một thực tập sinh vừa bước vào, Lạc Thời Hi nói: “Thắng Khôn Entertainment kìa, công ty này tôi nghe rồi, nam chính phim ‘Thiên Kim Đích’ hình như cũng là người của họ.”
Giang Diêm vốn định không lên tiếng, nhưng nghĩ đang quay chương trình nên vẫn nhắc nhẹ: “Đó là công ty Trường Khôn Film, không phải Thắng Khôn.”
“…Ra vậy.” Ngượng không chịu nổi.
Lạc Thời Hi im lặng một lát, nhưng chưa được bao lâu lại bắt đầu.
“Người này tôi biết, là thành viên nhóm Tonight đúng không? Năm ngoái tôi còn nghe nhạc của họ. Mấy người còn lại không đến à?”
Giang Diêm: “Nhóm họ giải tán rồi.” Hơn nữa còn rất lùm xùm.
“…”
“…”
Lạc Thời Hi tiếp tục cố gắng: “Thực tập sinh này đẹp trai quá! Ơ? Mũi sao nhìn hơi trong suốt thế?”
Giang Diêm liếc theo, nhận ra ngay là đối thủ không đội trời chung của mình. Hắn khoanh tay, nhếch mày cười đầy châm chọc: “Có khi sửa đấy.”
Lạc Thời Hi đổ mồ hôi lạnh, há miệng muốn nói rồi lại thôi.
Cảm giác như… tốt nhất mình nên ngậm miệng lại.
Cậu vừa rồi đúng là dẫm trúng toàn bộ mìn một lượt!
Chắc chắn sẽ chết rất thảm… Lạc Thời Hi nhắm tịt mắt lại, hối hận đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian, tự vả một cái cho tỉnh.
Giang Diêm nhìn cậu trai dễ thương bên cạnh, giờ phút này đang co mình lại như con chim cút ướt mưa, run rẩy tội nghiệp. Vừa rồi hắn vừa đả kích được kẻ thù, tâm trạng rất tốt, nên liếc nhìn Lạc Thời Hi đầy vẻ chọc ghẹo.
“Cậu sao thế? Tham gia show tuyển chọn mà đến đối thủ còn chưa nhận rõ à?”
Lạc Thời Hi mặt đơ như đeo mặt nạ đau khổ: “Tôi có phải đến tham gia tuyển chọn không, chẳng lẽ thầy Dương còn không biết?”
Giang Diêm đặt cùi chỏ lên lưng ghế lười biếng, không nói gì thêm. Hắn thấy người này thật thú vị, muốn nghe thử xem còn nói gì nữa.
Nhưng Lạc Thời Hi phía sau không nói thêm lời nào, có lời cũng nghẹn lại trong bụng.
Sau khi tất cả thực tập sinh đã ổn định chỗ ngồi, đến phần biểu diễn mở màn của các huấn luyện viên.
Chương trình lần này chi mạnh tay mời được ca sĩ tuyến đầu Diêu Dư Dư, dancer chính của nhóm nữ hàng đầu Giang Tịnh, và rapper thực lực quốc tế vừa đoạt giải — Pháp Sở. Nhưng người khiến khán giả mong chờ nhất vẫn là PD chương trình — Hạ Dư.
Lạc Thời Hi ngồi dưới sân khấu, nhìn các huấn luyện viên biểu diễn đủ mọi phong cách, hoàn toàn đắm chìm như đang xem concert, mà còn là vé miễn phí hạng VIP.
Sau khi những huấn luyện viên đầu tiên kết thúc màn trình diễn, sân khấu trống trong vài giây, đèn vụt tắt.
Lạc Thời Hi lập tức bị thu hút, đến Giang Diễm cũng ngồi thẳng người, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Ánh đèn đỏ mờ ảo chiếu xuống, sương khói khô lan tỏa khắp sân khấu, không gian rộng lớn tức khắc trở nên tĩnh lặng.
Lạc Thời Hi nghe thấy có người thì thào:
“Đến rồi đến rồi, là Hạ Dư!”
“Người bùng nổ sân khấu tới rồi!”
“Thở sâu vào, không tôi sợ lát nữa hưng phấn quá mà ngất mất!”
“Hạ Dư sẽ biểu diễn gì đây? Hóng ghê luôn!”
Hạ Dư — PD của chương trình, huấn luyện viên được mời với thù lao cao ngất, cũng là siêu sao top đầu của giới giải trí, một vị vương giả đích thực.
Nếu nói có ai sinh ra để thuộc về sân khấu, thì người đó chắc chắn là Hạ Dư!
Ánh đèn đỏ chớp nháy theo nhịp trống dồn dập, âm nhạc ngày một lớn dần.
---
Editor có lời muốn nói:
Mặc dù không có lịch ra chương cụ thể nhưng mà sẽ cố gắng ít nhất 4 chương 1 tuần nhé ♡