Bầu không khí bỗng chốc bùng nổ, nhưng lại là một sự bùng nổ kỳ dị — không một ai lên tiếng. Cơ thể họ run rẩy vì phấn khích, nhưng không dám thốt ra lời nào, như sợ làm quấy nhiễu sân khấu này.
Chỉ cần một giọt nước lạnh là đủ để phá vỡ sự cân bằng mong manh ấy.
Và giọng nói của Hạ Dư chính là giọt nước đó— rơi thẳng vào nồi dầu đang sôi sùng sục.
“Hey, what’s up!”
Âm thanh sắc bén vang lên như bùng nổ, châm ngòi cho sự cuồng nhiệt của cả khán phòng. Nhịp trống dồn dập theo sau, màn sương trên sân khấu tan đi, lộ ra thân hình Hạ Dư cùng dàn vũ công phụ họa.
Lạc Thời Hi đứng khá gần nên là người đầu tiên nhìn rõ gương mặt của Hạ Dư.
Khuôn mặt này... hình như đã từng gặp ở đâu đó?
Nhưng cậu nhanh chóng không còn tâm trí để nghĩ tiếp, vì toàn bộ sự chú ý đã bị Hạ Dư cuốn đi — cả thân thể lẫn linh hồn.
“Dòng xe cộ trong thành phố và mặt đất rung chuyển
Như viên đá rơi xuống lòng đất khẽ khuấy lên chút dịu dàng”
Giọng trầm ấm của Hạ Dư hòa quyện với giọng điệu nhẹ nhàng trong nền nhạc, như làn gió trước cơn bão. Mỗi cú xoay cổ tay của anh đều mạnh mẽ, cơ thể nghiêng hẳn sang một bên rồi bất ngờ bật dậy nhờ sức bật từ eo. Khi anh nhảy lên, vạt áo biểu diễn màu tím sẫm tung bay, để lộ vòng eo gầy săn chắc, tràn đầy sức mạnh—ẩn nhẫn mà gợi cảm.
“Ai ẩn giấu xuân thu, ai sau cơn mưa lớn
Dựng ngọn cờ trên tòa nhà cao nhất”
Tiết tấu bùng nổ hòa với những chuyển động đầy sức mạnh. Cơ bắp của anh co giãn nhịp nhàng tạo nên những bước nhảy poppin cực kỳ mãn nhãn. Vốn đã sở hữu gương mặt cực kỳ quyến rũ, khi anh ngẩng đầu lên, ngay cả đuôi mắt cũng sắc như lưỡi dao, tựa mũi tên xuyên thủng không trung—bắn thẳng vào trái tim người xem.
“Aaaa Hạ Dư! Trời má tui còn đang ngồi hàng đầu nè!”
“Đẹp trai chết mất! Đây là concert đúng không trời?!”
“Idol của tui!! Cho dù vòng đầu bị loại tui cũng mãn nguyện rồi!”
Tiếng trống gõ mạnh mẽ, từng lời bài hát hòa cùng điệu nhảy đều khớp đến từng nhịp, cuốn hút tới cực điểm khiến ai nấy đều nổi da gà.
Lạc Thời Hi nhìn rõ cảnh Hạ Dư trong lúc xoay người đáp xuống, mồ hôi chảy dọc theo yết hầu quyến rũ của anh, rồi trượt qua xương quai xanh biến mất vào cổ áo. Bộ trang phục ôm sát càng làm nổi bật vóc dáng săn chắc. Những giọt mồ hôi khác theo chuyển động đầu của anh văng ra ngoài, vài sợi tóc dính lên má, càng khiến anh mang theo vẻ hoang dại khó cưỡng.
“Các giác quan rối loạn, chỉ còn lại
Tê dại, đờ đẫn, chẳng cảm nhận được gì nữa…”
Bầu không khí trong trường quay bùng nổ đến đỉnh điểm, các thực tập sinh bị âm nhạc cuốn đi, tim đập theo từng nhịp chuyển động của Hạ Dư, máu nóng như sôi trào, hưng phấn cực độ.
Bốn giáo viên vũ đạo phụ họa trên sân khấu đều đến từ các nhóm nhảy hàng đầu trong nước, nhưng không ai có thể cướp được hào quang của Hạ Dư.
Hạ Dư — Anh sinh ra là để thuộc về sân khấu!
Khi bài hát kết thúc, cảm xúc trong người Lạc Thời Hi vẫn chưa lắng xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Dư tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu.
Thì ra… đây chính là một nghệ sĩ toàn năng. Và đây là — Người mà họ cần chọn lựa, chính là người như thế!
“Hạ Dư! Hạ Dư! Hạ Dư!”
“Hạ Dư! Hạ Dư! Hạ Dư!”
Cả hội trường như biến thành concert cá nhân của Hạ Dư. Các thực tập sinh hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ biết vô thức gào tên người đàn ông ấy, kích động đến mức không thể kiềm chế.
Hạ Dư giữ nguyên tư thế kết màn, cúi xuống nhặt micro lên, hơi thở gấp gáp cho thấy tiết mục này đã tiêu hao thể lực đến mức nào.
“Xin chào mọi người, tôi là Hạ Dư, PD của Idol Sáng Tạo.” Giọng nói trầm thấp pha chút ý cười vang lên từ loa.
Chỉ trong tích tắc, anh đã điều chỉnh hơi thở ổn định. Nhìn về phía 108 thực tập sinh đang hừng hực khí thế vì màn trình diễn của mình, Hạ Dư cất giọng:
“Tôi không giỏi kiểu sân khấu này. Hôm nay chọn nó, là để nói với các bạn rằng — một khi đã chọn con đường này, thì đừng chùn bước, đừng do dự. Dù khó khăn đến đâu cũng phải nghiến răng vượt qua, dồn hết sức mà tiến về phía trước.”
“Nói cho tôi biết — làm được không?!”
“Làm được!!”
Lạc Thời Hi phản ứng mạnh mẽ nhất, hét lớn nhất. Máu trong người vẫn chưa nguội, cậu chỉ muốn lập tức chạy một nghìn mét để hạ nhiệt.
Cậu đang đứng ở vị trí 107, rất gần sân khấu, lại la to như vậy, nên lập tức thu hút ánh nhìn của Hạ Dư.
Hạ Dư liếc mắt nhìn chàng trai đang cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Lúc nãy người xem vui vẻ nhất cũng chính là cậu ta. Sau đó anh đảo mắt nhìn tất cả thực tập sinh dưới sân khấu:
“Chỉ có vậy thôi à? Nói lớn hơn nữa cho tôi nghe! Làm được không?!”
“LÀM ĐƯỢC!!”
Tiếng hô lần này rung chuyển khắp cả khán phòng. Hạ Dư hài lòng thu ánh nhìn về.
Tiết mục của các giáo viên đến đây là kết thúc, tiếp theo sẽ đến phần biểu diễn của các thực tập sinh.
Hạ Dư bắt đầu công bố quy tắc đánh giá cho sân khấu đầu tiên.
“Tất cả thí sinh sẽ lần lượt biểu diễn. Giáo viên sẽ dựa trên nhiều tiêu chí như mức độ hoàn thiện sân khấu để đánh giá, phân loại từ A — F. A là xuất sắc nhất, F nghĩa là bạn vẫn chưa sẵn sàng…”
Lạc Thời Hi nhìn Hạ Dư trên sân khấu, quay sang hỏi Giang Diêm bên cạnh:
“Anh ấy nói đây không phải kiểu sân khấu sở trường, vậy rốt cuộc kiểu gì mới là sở trường?”
Không sở trường mà đã nhảy ra thần thái thế này, nếu là sở trường thì chẳng phải còn kinh khủng hơn sao?
Giang Diêm nhìn Hạ Dư trên sân khấu, trong mắt bừng lên khát khao chiến thắng, gấp gáp muốn đánh bại đối thủ quá mạnh mẽ này. Nghe được câu hỏi của Lạc Thời Hi, anh đáp:
“Nhìn mặt là biết.”
Lạc Thời Hi quay đầu, nhìn kỹ gương mặt của Hạ Dư.
Nếu nói Hạ Dư là “mỹ nam đẹp hơn con gái” cũng không sai — ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt đào hoa quyến rũ, đuôi mắt khẽ nhếch, mỗi khi nhìn người ta cứ như đang câu dẫn. Khi anh cười nhẹ, liền mang theo vẻ phong lưu khó cưỡng.
Với gương mặt như vậy, phong cách phù hợp nhất không phải kiểu biểu diễn mạnh mẽ, bùng nổ như vừa rồi — mà là kiểu sân khấu gợi cảm, mê hoặc. Chỉ cần một ánh mắt, anh có thể hóa thân thành ác ma thì thầm bên tai, dụ dỗ bạn sa ngã, cùng quỷ dữ nhảy múa.
Cuối cùng, Lạc Thời Hi cũng nhớ ra tại sao thấy Hạ Dư quen mắt — là vì cậu thường xuyên thấy người này trên các tin giải trí được đề xuất trong điện thoại, và không lần nào là không dính đến scandal tình ái. Yêu rồi chia tay, chia tay rồi lại yêu, bạn gái cũ có thể lập cả một trung đội tăng cường!
———
Còn chưa lên sân khấu, Hạ Dư đã trở thành tâm điểm chú ý trong lòng tất cả thực tập sinh.
Anh ta là một “mức chuẩn” sống — mỗi động tác, mỗi ánh nhìn đều khiến người ta hô hấp khó khăn. Mà càng khó tin hơn chính là… đây lại là PD của chương trình — người sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ trong suốt hành trình thi đấu này.
Lạc Thời Hi cảm giác như mình vừa bị ném vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi tất cả đều quá chuyên nghiệp, quá hào nhoáng và xa vời. Nhưng cũng chính vì thế mà trong lòng cậu bốc lên một ngọn lửa.
Cậu muốn được đứng trên sân khấu đó.
Không
— Phải là đứng cùng sân khấu với Hạ Dư.
Hạ Dư sau khi nói xong quy tắc, liền lui vào hậu trường cùng các giáo viên khác. Anh rút một chai nước suối, mở nắp, uống một ngụm lớn rồi cúi đầu thở ra, cả người vẫn còn vương lại dư âm của sân khấu vừa rồi.
Một trợ lý bước tới: “Anh Hạ, vừa nãy bùng nổ thật sự! Em chưa từng thấy sân khấu nào điên đảo như vậy!”
Hạ Dư ngước mắt, khẽ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Anh không nói thêm gì nữa. Đặt chai nước xuống, anh nhanh chóng quay lại trạng thái nghiêm túc, mở bảng danh sách của 108 thực tập sinh, bắt đầu xem sơ thông tin và chuẩn bị cho phần đánh giá tiếp theo.
Ánh mắt anh lướt qua từng cái tên, đến vị trí số 107 — Lạc Thời Hi.
Hạ Dư hơi nhướng mày. Tên này… đúng rồi, chính là cậu nhóc cười đến rạng rỡ lúc nãy, còn hét lớn nhất nữa.
Anh cười khẽ, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
“Lạc Thời Hi à…”