Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão
Chương 1: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 1
Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát
Edit : Kalle
Ký túc xá tuyển tú nhóm nam, bên bàn Thẩm Tu đang gục xuống chợp mắt thì trong đầu bỗng vang lên một giọng hệ thống điện tử lạnh lẽo, cậu giật mình ngồi bật dậy.
【 Một tin tốt đây, chúc mừng cậu chưa hoàn toàn đột tử, vẫn sống. Một tin xấu nữa, lần này ở trong đoàn tuyển tú của show 《Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi》, nếu cậu không thể giành được vị trí C và debut, thì... chuẩn bị cuốn gói đi nhé. 】
Thẩm Tu: “......”
《Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi》 là một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam quy mô lớn, suốt quá trình 24 giờ livestream, quay lại toàn bộ sinh hoạt và huấn luyện của các thí sinh trong trại huấn luyện.
Mà cậu—một sinh viên chuyên ngành Văn hóa điện ảnh, đi học suốt ngày đọc phân tích phim ảnh hoặc nghiên cứu văn học cổ Hán ngữ hiện đại—tóm lại, chẳng hề dính dáng gì đến kỹ năng "hát nhảy" của giới idol.
Lý do cậu có mặt ở ký túc xá của tuyển tú nam đoàn này, hoàn toàn vì nơi này bao ăn bao ở. Cậu đi làm thêm khắp nơi đến mệt rã rời, bèn ôm tâm lý tranh thủ "vặt lông dê", tới đây nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ai ngờ lại bị đột tử, rồi trói định với cái hệ thống chết tiệt này.
Hiện tại, hệ thống yêu cầu cậu phải nổi bật giữa cả trăm thực tập sinh nam, leo lên đỉnh cao, giành vị trí C center và debut.
Thẩm Tu: Cái này —— khó mà bình tĩnh nổi.
“Hệ thống, mày nghĩ đẹp quá rồi đó.”
Hệ thống: 【 Cuốn...... 】
Vì cái mạng nhỏ, Thẩm Tu lập tức quỳ xuống như một thanh niên nghèo đột phá giới hạn: “Tôi làm! Tôi sẽ cố gắng từ bây giờ luôn!”
Cậu “xoạch” một cái bật dậy khỏi ghế, mở tủ quần áo, rút bừa một chiếc áo thun với quần đùi rồi chạy vào nhà vệ sinh thay đồ.
Trong tủ quần áo vẫn còn mấy bộ giống hệt như cái cậu đang mặc, chỉ khác ở độ mới cũ, nói trắng ra là có lật tung cả cái tủ cũng tìm không ra điểm khác biệt.
Một idol nhóm nam đủ tiêu chuẩn, không chỉ cần hát nhảy giỏi, mà hình tượng cá nhân cũng phải cực kỳ chỉn chu.
Đợt đánh giá đầu tiên của chương trình 《Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi》 không chỉ chấm điểm tài năng biểu diễn mà còn bao gồm phần đánh giá hình tượng cá nhân trong lần ra mắt đầu tiên trên sân khấu.
Hiện giờ đang là giai đoạn đánh giá hình tượng cá nhân lần đầu, các thực tập sinh khác đã sớm hóa trang kỹ càng, rời khỏi ký túc xá để ra hậu trường chuẩn bị lên sân khấu trình diễn, đồng thời nhận được phiếu bầu trực tiếp từ khán giả tại hiện trường, tổng điểm đầu tiên sẽ được tính theo kết quả này.
Nhìn gương mặt lộ rõ vầng trán bóng loáng với tóc chải gọn về sau, trên người chỉ mặc áo thun đơn giản, quần đùi và giày thể thao, Thẩm Tu lúc này là một tổng thể " hệ vận động ” mộc mạc.
Hệ thống: 【 Cậu định cứ như vậy mà đi tham gia đánh giá hình tượng cá nhân sao? 】
Thẩm Tu: “Chứ không thì làm sao?”
Hệ thống: 【 Tạo hình, hiểu chưa? 】
Thẩm Tu: “Nhìn tôi giống người có tiền mua mỹ phẩm xịn với outfit trendy à?”
Nếu có tiền, cậu đã không phải chạy tới đây vặt lông dê vì chỗ bao ăn bao ở, khỏi cần làm việc rồi chết gục ở đâu không biết.
Hệ thống im lặng.
Cha mẹ Thẩm Tu qua đời trong một tai nạn giao thông, để lại cho cậu ngoài một đống nợ ra thì chẳng còn gì khác.
Thẩm Tu ngẩng đầu liếc đồng hồ treo tường trong ký túc xá. Trong phần đánh giá hình tượng cá nhân lần đầu, cứ mười người chia thành một nhóm, nhóm thứ sáu của họ còn ba phút nữa là tới lượt lên sân khấu, cậu lập tức rời khỏi ký túc xá, bước nhanh ra hậu trường.
——
Hậu trường.
Cùng nhóm với Thẩm Tu là chín người khác đang đứng chuẩn bị lên sân khấu, tất cả đều nhìn cậu đang bước tới với dáng vẻ thong dong tự tin, không chút gượng gạo.
《Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi》 có đầu tư khủng, ngay cả ánh sáng hậu trường cũng không thua kém ánh đèn sân khấu phía trước.
Dưới ánh sáng chiếu thẳng từ trần, sống mũi cao và hàng mi dài của Thẩm Tu đổ bóng nhẹ lên gương mặt cậu, làn da trắng mịn không chút tì vết.
Khương Dục Hằng: “Đây là cái người mấy cậu bảo ‘Thẩm Tu xụi lơ trong ký túc xá’ á?”
Bạn cùng phòng tạm thời La Nguyên cũng ngây người: “Thẩm Tu dùng kem nền gì vậy? Không những không hề có cảm giác đánh phấn, mà làn da còn mịn màng tới mức vô thực.”
Một bạn cùng phòng khác là Hướng Dược Đình thì thở dài: “Tôi đã nói rồi mà, cậu ta không muốn để lộ bí kíp makeup trước mặt tụi mình, cố tình chờ mọi người đi rồi mới bắt đầu trang điểm. Nhìn hiện tại xem, quả nhiên là thế.”
“Gương mặt đó, đặt trong trăm người của cả đoàn cũng thuộc top visual rồi. Mặc đơn giản vậy chắc cũng là cố tình, lấy gương mặt gánh outfit, đúng kiểu ‘người mặc quần áo’, không phải ‘quần áo mặc người’. Trước khi tham gia tuyển tú có phải đã từng học lớp makeup không vậy?”
Lục Tiềm số hiệu 67 sờ cằm đánh giá: “Tóc đen đơn giản, không đeo khuyên tai hay vòng cổ lòe loẹt, mắt trang điểm nhạt, kem nền màu tự nhiên, kiểu ngụy trang visual ấy. Quần áo thì thuần phụ trợ. Phải học theo!”
Thẩm Tu đi đến trước mặt chín người bọn họ, đúng lúc cả đám cùng im bặt.
Lục Tiềm chào cậu: “ Hi, cậu tới rồi.”
Mấy người còn lại cũng lần lượt gật đầu “Xin chào”.
Thẩm Tu giơ tay, gượng gạo nở nụ cười chuẩn “tám cái răng”: “ Xin chào.”
Đám người này —— đúng là trendy vô đối.
Chào hỏi xong, Thẩm Tu ngồi xuống ghế có đánh dấu số 66, im lặng không nói gì.
Vừa rồi cậu có liếc sơ qua, từ trái sang phải, tất cả bạn cùng phòng lẫn thành viên cùng nhóm, không ai không phải dân chơi.
Người thì đội mũ lưỡi trai ngược, người thì cột tóc với dây buộc ngầu lòi, tay đeo nhẫn kim loại sáng loáng, cổ thì treo kính râm. Ngay cả tất cũng chọn kỹ từ màu sắc tới độ dài, khí chất lạnh lùng toát ra từ đầu tới chân.
Tóm lại, mỗi người đều “ngầu” từ tóc đến móng chân, ngầu tới mức như nổ tung.
Còn cậu, giống như một chú chó đất lạc vào giữa bầy fashionista.
Thẩm Tu: Bị chứng sợ dân chơi xâm chiếm rồi…
Nghĩ tới việc bản thân chẳng có tiền để đầu tư vào tạo hình, chỉ có thể dùng nước vuốt ngược tóc ra sau, trên người mặc một chiếc áo thun nằm trong combo một trăm mười cái bán sỉ, giữa một đám trai thời thượng, Thẩm Tu ngồi không yên, im thin thít chẳng dám mở miệng.
Thẩm Tu: Quẫn bách thật sự.jpg
Quần áo mùa hè thì phải mua vào mùa đông chứ sao, cậu là người sống biết tính toán, tiết kiệm thành thói. Mùa hè mua đồ đông, mùa đông gom đồ hè, gom một lần mặc cho hết cả mùa, vừa tiện vừa rẻ, lại còn hàng bán sỉ, giá cả cực kỳ dễ chịu.
Cuộc sống không dễ dàng. Thẩm Tu thở dài.
Xuyên vào thế giới này rồi lại phải ra sân khấu để nhận đánh giá ấn tượng đầu tiên, có khả năng cậu sẽ bị giẫm nát ngay từ giây đầu tiên. Nhưng mà, đây là tạo hình tốt nhất của cậu rồi, cậu thực sự đã cố gắng hết sức.
Từ lúc Thẩm Tu xuất hiện, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng khó hiểu, im ắng đến mức không ai dám hé răng.
Mấy người tới trước liếc mắt nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
Khương Dục Hằng khẽ hỏi: “Bạn cùng phòng cậu chính là anh lạnh lùng cao ngạo đó hả?”
Hướng Dược Đình buông tay: “Ai mà không biết nữa chứ.”
Lục Tiềm đầy đồng cảm gật đầu. Từ lúc vào ký túc xá đến nay, ngoài lần đầu lên tiếng chào hỏi, Thẩm Tu hầu như chưa từng nói chuyện với họ. Lạnh lùng đến mức như cái điều hòa di động.
Ngồi giữa nhóm người, dáng ngồi của Thẩm Tu thẳng tắp, mũi chân khẽ cào cào mặt đất.
Thật xấu hổ. Tại sao không ai nói gì hết vậy? Hay là... mình nên mở lời trước?
Nhưng mà nhìn nội dung mấy người này tán gẫu từ hôm qua đến giờ, toàn mấy bài hát, vũ đạo và mốt thời thượng gì đó, cậu chẳng hiểu mô tê gì hết.
Thẩm Tu phát hiện: Xong rồi, hôm nay mình xã giao vô vọng.
Thôi thì cứ im lặng đi.
Ngay lúc cậu đang xấu hổ tới mức muốn lấy ngón chân moi ra được cả phòng khách ba phòng một sảnh, thì sân khấu phía trước rốt cuộc cũng vang lên tiếng MC:
“Tổ thứ sáu chuẩn bị lên sân khấu, mời các thí sinh bước ra!”
Thẩm Tu: “!”
Cuối cùng cũng đến lượt nhóm cậu, không cần ngồi chịu đựng không khí im lặng khó xử này nữa, cậu thậm chí còn cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Thẩm Tu chỉ muốn quỳ xuống cảm ơn người MC: Người tốt!
MC vừa dứt lời, mười thí sinh ở khu vực chờ lần lượt đứng dậy, theo thứ tự đi ra sân khấu, bước vào tầm mắt khán giả.
Có thể vượt qua vòng tuyển chọn khốc liệt giữa hàng vạn người để tiến vào top 100 của nam đoàn tuyển tú “Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”, mỗi người đứng trên sân khấu đều sở hữu nhan sắc lẫn vóc dáng không tầm thường.
Muốn đạt được điểm cao trong phần chấm điểm hình tượng cá nhân sân khấu đầu tiên, không chỉ cần có gương mặt và vóc dáng nổi bật, mà còn cần tạo hình và khí chất đủ để khiến khán giả phải “wow”.
Mười thí sinh của tổ sáu xếp thành một hàng ngang, ai nấy trong lòng đều hồi hộp không yên, nhưng gương mặt thì vẫn phải giữ vẻ thản nhiên chờ kết quả.
Đối mặt với hai vạn khán giả bên dưới, nghĩ đến chuyện bản thân phải tiếp nhận ánh mắt bình luận của từng ấy người, trong khi trên người mình lại mặc mấy bộ quần áo rẻ tiền…
Thẩm Tu người tê rần.
Mắt trống rỗng, linh hồn như muốn lìa khỏi xác.
Chưa bàn đến chuyện phân điểm thấp ở phần chấm điểm hình tượng, chỉ tính đến vòng sau là đánh giá kỹ năng biểu diễn thì... máu cậu cũng sắp bị rút cạn rồi.
Mạng này của cậu, còn giữ được bao lâu nữa đây?
Màn hình thống kê phiếu bầu theo thời gian thực hiển thị phía sau thí sinh, bản thân họ thì chỉ có thể nhìn phản ứng của khán giả tại hiện trường, chưa thể biết được số phiếu chính xác trước khi MC công bố kết quả. Ai nấy đều căng thẳng, tim treo lơ lửng nơi cổ họng.
Ánh mắt của khán giả lướt qua từng gương mặt thời thượng, nhưng lại bị thu hút bởi tạo hình đơn giản mà phóng khoáng của tuyển thủ số 66.
Chiếc áo thun trắng đơn giản, quần short thể thao chất liệu nhìn thôi đã thấy mát mẻ, tôn lên vai rộng, eo nhỏ, chân dài—tỉ lệ vóc dáng gần như hoàn hảo. Mái tóc được vuốt gọn ra sau để lộ vầng trán rộng, vài sợi tóc mái rủ tự nhiên, mày kiếm mắt sáng, gương mặt tuấn tú không chê vào đâu được.
Trên sân khấu, môi cậu mím nhẹ, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng như nước, từ biểu cảm đến phong thái đều toát ra một vẻ lạnh lùng kiêu ngạo bất cần.
Dù là gương mặt, khí chất hay tạo hình, tất cả đều khiến khán giả như bị đánh trúng tim.
【 Quần áo của số 66 thực sự tôn dáng quá trời, ai biết cậu ấy cao bao nhiêu vậy? Trong ba phút tới tui nhất định phải lục hết info ra cho bằng được. 】
【 Aaaa đôi chân kia đẹp thật sự, nhìn cái ngực là biết tập luyện cực chăm rồi, mặc vest nhất định đẹp trai điên đảo, chắc chắn là kiểu trai chú trọng vóc dáng nha, còn có thể là được huấn luyện bởi HLV cá nhân nữa, tui mê kiểu trai như này lắm luôn, đỉnh đầu cho ảnh nè! 】
【 Mùa này khác hẳn mấy mùa trước nha, lần này không ai tiết lộ thí sinh ký với công ty giải trí nào luôn, chắc là chương trình quyết tâm chơi công bằng thiệt rồi, không có nội tình, chỉ chọn người dựa vào thực lực thôi á? 】
【 Nhìn bề ngoài tưởng đơn giản mà lại có sự tinh tế khó tả, dây rút kim loại màu vàng ở quần short nhìn cực kỳ bắt mắt, trời ơi sao không thể rời mắt khỏi người ta được luôn ấy. 】
【 Khụ khụ, chẳng lẽ mấy bạn không thấy mặt số 66 thật sự đẹp đến mức câu hồn người ta sao? 】
Tất cả các thí sinh trong chương trình đều chưa từng công khai xuất thân từ bất kỳ công ty hay phòng làm việc nào. “Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi” là sân chơi nam đoàn tuyển tú lấy tiêu chí công bằng – công chính – công khai làm gốc, nói không với mọi chiêu trò hậu trường.
Vì vậy, tuyệt đối không công bố bất kỳ thông tin gì về công ty hay gia thế của các thí sinh.
Tất cả phiếu bầu đều là minh bạch, do người xem quyết định, tuyển ra những thí sinh vừa hợp gu đại chúng, vừa có năng lực ca hát nhảy múa toàn diện để debut.
Khán giả chỉ có 3 phút để bỏ phiếu, thời gian trôi qua nhanh như chớp.
MC Hạ Đình nhìn lên màn hình lớn hiển thị số phiếu cuối cùng, giọng hào hứng tuyên bố:
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng tuyển thủ số 66 – Thẩm Tu đã đạt số phiếu cao nhất trong phần đánh giá hình tượng cá nhân của tổ 6!”
Thẩm Tu: Ơ...?
Lỗ tai mình... chắc là không nghe nhầm chứ?!