Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão

Chương 6: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 6

Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát

Edit : Kalle

Thẩm Tu cầm micro, định nói rồi lại thôi, ánh mắt hướng về phía các huấn luyện viên.

Bây giờ cậu đã không còn là Thẩm Tu của trước kia nữa. Hồi đó, mỗi lần nhìn các thực tập sinh luyện tập, cậu thường ngơ ngác không hiểu nổi họ đang nghĩ gì. Còn giờ thì hay rồi — cậu càng không hiểu nổi mấy vị huấn luyện viên đang nghĩ cái gì nữa cơ.

Nếu không phải sợ mình lỡ lời nói linh tinh rồi bị “xã hội chết” ngay trước mặt hàng vạn người, thì cậu thật sự muốn lên tiếng hỏi: “Các thầy cô, mọi người nghiêm túc thật đấy à? Quên luôn vụ đầu tiên tôi hát xong cả trường quay im bặt luôn rồi hả?”

Nhìn lại điểm số cao chót vót lần đánh giá thêm và bài hát thứ hai mới hát chưa hết nửa bài, Thẩm Tu thật sự thấy chột dạ.

Cho đến lúc này, Thẩm Tu vẫn một mực tin rằng màn trình diễn đầu tiên khiến cả hiện trường im lặng đó là do... mình hát không tốt. Là lỗi của cậu.

Hạ Đình liếc nhìn Thẩm Tu — người vẫn im lặng sau khi có kết quả — trong lòng thầm nghĩ, tính cách cậu thực tập sinh này đúng là giống y vẻ ngoài, điềm tĩnh đến bất ngờ.

Bao nhiêu thực tập sinh vừa mới nhận kết quả, người nào người nấy đều lộ rõ tâm trạng trên mặt. Ngay cả những người bình tĩnh nổi tiếng như Thương Dụ, đến lúc được tuyên bố vào lớp A cũng phải mừng rỡ thấy rõ.

Chỉ có Thẩm Tu, ngoài lúc trình diễn ra có chút cảm xúc, còn lại thì gần như một nét mặt từ đầu đến cuối. Cảm giác như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cậu, mọi kết quả đều sớm được tính toán hết rồi vậy. Một chữ thôi — “ngạo”! Ngạo đến mức coi cái đánh giá sơ bộ này chẳng đáng bận tâm.

Hạ Đình nhanh chóng nhớ lại giọng hát của Thẩm Tu, khẽ nhướng mày, nghĩ thầm: “Mà thôi, nếu là người khác mà có giọng hát như cậu ấy thì cũng sẽ bình tĩnh vậy thôi. Dù sao kết quả có trì hoãn đâu. Hiểu được mà, cái sự tự tin có chút cuồng vọng này cũng là điều dễ hiểu.”

“Thực tập sinh số 66, Thẩm Tu, em có điều gì muốn chia sẻ không?”

Ví dụ như, dự đoán trước được kết quả? Hay là muốn nói gì với các bạn thực tập sinh khác?

【 Dựa vào phong cách lạnh lùng ngạo nghễ của số 66, kiểu gì cũng sẽ nói câu gì đó kiểu ‘một buổi đánh giá sơ bộ nhỏ nhoi, tôi chưa từng để vào mắt’ cho coi! Nói ra chắc chắn nổ tung không khí sân khấu, hóng quá đi mất! 】

【 Nhưng mà nếu nói rồi thì lại mất chất. Thiếu lời mới đúng chuẩn đại lão! Cược hai viên kem, Thẩm Tu nhất định sẽ không nhiều lời đâu! 】

Dưới ánh mắt trông đợi của khán giả, Thẩm Tu cầm micro, nghẹn ra hai chữ:

“...Cảm ơn.”

Kết quả đánh giá lần này đúng là không thể gọi là "như dự đoán" được. Thậm chí nó còn cách xa tám kiếp khỏi những gì Thẩm Tu tưởng tượng ra.

Ngoài việc cảm ơn các huấn luyện viên đã nương tay và khán giả đã rộng lượng, anh thật sự không nghĩ ra câu thứ hai nào để nói.

Nói xong, Thẩm Tu theo đúng trình tự xoay người bước nhanh xuống sân khấu, quay về vị trí số 66 của mình.

Cảm giác giống như bị gọi tên đứng trên sân khấu để chịu phạt trước mặt mọi người. Một giây cũng không muốn nán lại thêm, chỉ sợ sẽ mất mặt đến mức “xã hội chết” ngay tại chỗ!

Nhưng trong mắt mọi người, thực tập sinh số 66, Thẩm Tu — vẻ mặt lạnh lùng, nói xong một câu "cảm ơn" liền quay người rời đi — toát ra khí chất tự tin không gì lay chuyển được.

Ngầu thật đấy, lại còn không nhân cơ hội để “tạo drama” hay khiêu khích mấy thực tập sinh khác. Chỉ bình tĩnh cảm ơn, rồi lặng lẽ rời sân khấu.

Cả khán phòng đều phải tâm phục khẩu phục.

【 Đấy tôi đã bảo rồi, đại lão thì không cần nhiều lời. Nói nhiều là mất chất. Cái kiểu lạnh lùng tự tin này mới là định nghĩa chuẩn mực luôn ấy. Vừa cool vừa ngạo, lại còn có thực lực khủng, Thẩm Tu đúng là hiện thân hoàn hảo của “đại lão”! 】

【 Khụ khụ, nhưng mà hình như… ai là đại lão thật sự thì cuối cùng cũng sẽ quay về với cái kiểu “bình tĩnh mới là đỉnh cao” thôi nhỉ? 】

Có người phục, tất nhiên cũng có người ghét.

【 Vô ngữ luôn, có gì mà ngầu? Cũng chỉ là một màn đánh giá sơ bộ, hát được một bài thì có gì ghê gớm? Thật không hiểu mọi người thích cậu ta ở điểm nào. Cả cái show này, đúng là chẳng ai ra gì! 】

【 Cười sặc, thế thì bạn thử lên hát một bài coi? Lên sân khấu chính mà hát được như Thẩm Tu, tôi thay mặt fan xin lỗi bạn liền! 】

Giữa làn đạn bình luận sôi sục, Thẩm Tu trở về khu vực thực tập sinh.

Cả khu đều đang kinh ngạc trước màn thể hiện quá xuất sắc của Thẩm Tu.

“Cậu ấy bình tĩnh thật đấy, chắc chắn là sớm đoán được kết quả này rồi. Từ trước khi lên sân khấu đến lúc trình diễn xong, nguyên cả quá trình cậu ấy chẳng hề có biểu cảm gì ngoài ý muốn luôn.”

“Vào lớp A mà cũng không hề kích động, bao giờ mình mới có được sự tự tin và thực lực như cậu ấy chứ...”

Hướng Dược Đình — người từng nghe Thẩm Tu hát ngay từ lúc còn ở WC — đã hoàn toàn bị giọng hát ấy chinh phục, liền nói:

“Không còn cách nào đâu, Thẩm Tu thực lực mạnh quá mà. Mạnh đến mức có lẽ trước cả khi đánh giá bắt đầu, cậu ấy đã biết trước được mình sẽ có kết quả thế nào rồi.”

Hướng Dược Đình hỏi ngược lại:

“Nếu các cậu biết trước được kết quả rồi, thì khi công bố kết quả, liệu có còn kích động không?”

Mọi người lập tức như được khai sáng.

“Nghe cũng có lý!”

“Hiểu rồi hiểu rồi, trách sao từ đầu tới cuối cậu ấy bình tĩnh thế!”

Lúc Thẩm Tu đi ngang qua, Lục Tiềm — thực tập sinh số 67 đang đứng chờ lên sân khấu — đột nhiên cất giọng:

“Tôi sẽ nỗ lực để đuổi kịp cậu, cho đến khi vượt qua cậu!”

Vẻ mặt của Lục Tiềm cực kỳ kiên định, chỉ thiếu giơ tay hét “cố lên” cho chính mình nữa thôi.

Thẩm Tu: ...?

Muốn đuổi kịp cậu? Đừng đùa, ngay cả một bài nhảy cũng không biết, trong sân khấu chỉ hát được hai bài mà cũng đòi vượt mặt?

Ừm, tốt nhất là thôi đi. Cậu không muốn bị người ta hiểu nhầm là kẻ dắt mối tiêu cực.

Mà... “vượt qua tôi” hả? Ý tưởng đó hay đấy. Cần phải giữ vững tinh thần!

“Chào bốn vị huấn luyện viên, chào tất cả quý vị khán giả! Em là thực tập sinh số 67, Lục Tiềm. Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!”

Thẩm Tu vừa ngồi xuống chỗ liền nghe thấy giọng chào đầy nhiệt huyết của Lục Tiềm vang lên từ sân khấu.

Cậu nhìn lên sân khấu, ánh mắt mang theo một tia ngưỡng mộ.

Dù có xem bao nhiêu lần đi nữa, Thẩm Tu vẫn luôn ghen tị với khả năng giao tiếp mạnh mẽ của Lục Tiềm — luôn có thể tự nhiên mỉm cười, dù là gặp ai hay ở hoàn cảnh nào cũng đều ứng xử xuất sắc.

Không giống như cậu, từ nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, nội tâm đầy mặc cảm và tự ti không xua đi được. Ở nơi đông người, cậu luôn sợ trở thành tâm điểm, vì điều đó sẽ khiến cậu miệng khô lưỡi đắng, toàn thân mất tự nhiên.

Giữa đám đông, cậu rất hiếm khi chủ động mở miệng, chỉ sợ lỡ lời khiến người khác không vui. Cậu quen với sự im lặng, thích được người ta phớt lờ.

Thẩm Tu biết như vậy không ổn. Lúc đi làm thêm, vì không được lòng người nên cũng mất nhiều cơ hội. Sau này đi làm hầu như đều phải đeo khẩu trang, nhận công việc giao đồ ăn, khuân vác trong dây chuyền vận chuyển — toàn là những công việc chẳng cần giao tiếp.

Bây giờ, phải đứng trên sân khấu giữa hàng vạn ánh mắt, chịu sự đánh giá của mấy vạn, thậm chí về sau là hàng trăm vạn người. Thẩm Tu vẫn luôn cố gắng học cách để bản thân thả lỏng.

Tính đến hiện tại, hiệu quả... cực kỳ hạn chế.

Thẩm · kiệt sức · Tu.jpg

Lục Tiềm — dù trước đó vô cùng nhiệt huyết — vẫn không giấu được tâm trạng khi nhận kết quả cuối cùng không như ý. Vì khả năng ca hát yếu, cậu ấy bị xếp vào lớp E.

Khi bước xuống sân khấu, tuy Lục Tiềm không đến mức khóc ngay như Chu Đồng số 18, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Nghĩ lại câu nói vừa nãy hùng hồn với Thẩm Tu, cậu ấy bỗng thấy xấu hổ muốn độn thổ. Ngồi xuống ghế, cúi đầu, cắn môi không nói lời nào. Một mầm cây non luôn hướng về ánh mặt trời, lúc này ủ rũ hẳn đi.

Lục Tiềm ngồi xuống ngay bên cạnh Thẩm Tu, khiến Thẩm Tu muốn làm ngơ cũng khó. Nhưng cậu vốn không giỏi dỗ người khác, trong đầu quay cuồng cả buổi, cuối cùng vẫn quyết tâm lôi từ túi quần ra một chiếc khăn tay nhỏ gấp vuông vức, sạch sẽ, đưa sang, nghẹn ngào nói một câu:

“Vẫn còn cơ hội.”

Nhìn chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa đến trước mặt, Lục Tiềm hơi ngây người, nghiêng đầu ngước mắt nhìn Thẩm Tu, mặt đầy kinh ngạc như không thể tin nổi:

“Cho, cho tôi sao?”

Thẩm Tu mặt ngoài khẽ gật đầu, lắp bắp:

“...Ừ.”

Trong lòng thì căng như dây đàn: Cậu ấy hỏi vậy... chẳng lẽ thấy mình lấy khăn tay ra đưa là quá kỳ lạ rồi sao?

Lục Tiềm đón lấy khăn tay:

“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Cậu ấy vốn nghĩ mình nói lời cứng rắn xong sẽ bị khinh thường, bị loại sớm, Thẩm Tu chắc chắn cũng sẽ xem thường mình. Nhưng không ngờ Thẩm Tu lại chủ động an ủi... Người này đúng là quá tốt đi!

Lục Tiềm siết chặt chiếc khăn tay mà Thẩm Tu đưa, trong mắt lại bừng sáng trở lại.

Chỉ là khởi đầu thôi. Mình vẫn còn cơ hội!

Sau đó, Lục Tiềm lên sân khấu hát lệch tông, bị giảng viên độc miệng chê đến đỏ cả mắt, đứng trên sân khấu gượng gạo, kiểu như muốn khóc mà không dám khóc, khiến khán giả ấn tượng sâu sắc.

Có khán giả vẫn tiếp tục để ý động tĩnh của Lục Tiềm, tò mò không biết sau khi xuống sân khấu, cậu ấy có khóc nhè giống thực tập sinh hạng 18 Chu Đồng không—xuống sân khấu là khóc đến trời đất mù mịt.

Nhưng họ không ngờ lại được thấy Thẩm Tu, anh chàng mặt lạnh hạng 66, chủ động an ủi người khác!

【Cười xỉu tui rồi, anh trai  mặt lạnh trong túi lại cất một chiếc khăn tay nhỏ mềm như đậu hũ, tương phản  gì mà mạnh dữ vậy trời ha ha ha】

【Đây gọi là gì? Lạnh ngoài nóng trong? Là dịu dàng từ một cao thủ sao, tui thích mãi mãi luôn!】

【Thẩm Tu: Là vầy đó, đừng nhìn tui từ đầu tóc đến chân toàn là vibe khốc liệt, nhưng túi tui không khốc tẹo nào, vì trong đó có giấu khăn tay nè.】

【Thẩm Tu: Tui không khốc đâu, đừng ai gọi tui là boy khốc nữa!】

【Thần linh ơi, cái “trong túi không khốc” này mắc cười chết mất】

Trên sân khấu.

Hướng Dược Đình nhìn thấy trong tay mình là thẻ thi nhảy, mắt sáng như đèn pha—rút được nhảy!

Khoảnh khắc này, trong lòng Hướng Dược Đình chỉ có một suy nghĩ: nữ thần may mắn đang chiếu cố mình! Đã cho mình rút được thẻ tốt thế này thì tuyệt đối không thể lãng phí. Đây là món quà tinh thần mà Thẩm Tu dành thời gian luyện tập quý giá để an ủi mình.

Thẩm Tu mạnh mẽ như vậy, một phát lên A, mình cũng không thể quá kém được, ít nhất cũng phải lên C!

MC Hạ Đình hô: “ Thực tập sinh số 69, Hướng Dược Đình, xin mời bắt đầu phần biểu diễn của bạn!”

Lời vừa dứt, ánh đèn toàn hội trường tụ lại trên người Hướng Dược Đình. Nhạc nền sôi động vang lên, như trút xuống một cơn cảm xúc mãnh liệt. Hướng Dược Đình lập tức hòa mình theo tiết tấu mà bắt đầu chuyển động.

Cơ thể Hướng Dược Đình như được gắn mô-tơ tinh chỉnh, từng động tác đều ăn khớp hoàn hảo với âm nhạc. Nhạc càng dồn dập, cậu nhảy càng sung, từng bước, từng chuyển động đều không có sai sót nào.

Cậu ta như đang cháy hết mình, biểu diễn một màn vũ đạo khiến khán phòng bùng nổ. Ánh đèn lướt theo từng nhịp chuyển động của cơ thể cậu ta, khí thế một người gánh cả team, khiến cả trường quay như lửa đốt.

Vũ đạo vừa dứt, theo bản năng Hướng Dược Đình thực hiện đông tác kết thúc hoàn hảo. Đã rất lâu rồi cậu ta mới có thể nhảy với cảm xúc mãnh liệt và chân thành đến thế. Khi nhạc vang lên, cậu không còn là cậu ta nữa—mà là hiện thân của âm nhạc.

Ai nói tuổi tác lớn thì không thể nhảy nữa? Không thể tham gia show tuyển tú? Càng như vậy, cậu ta càng muốn chứng minh bản thân!

Giống như lời Thẩm Tu từng nói để an ủi cậu ta:

“Thắng thua không quan trọng, quá trình nỗ lực mới là điều quan trọng nhất.”

“Không thử thì sao biết chắc sẽ thua?”

“Không giữ được tâm thái tốt thì làm sao đối mặt được với sự cạnh tranh khốc liệt sau này?”

Từng lời, từng chữ, như đổ thêm dầu vào nỗi bất cam trong lòng cậu ta. Tất cả kỳ vọng, nỗi tức giận, khát khao—đều bùng nổ trong khoảnh khắc cậu ta nhảy.

Cậu ta cảm thấy bản thân mình như được tái sinh một lần nữa.

Nhưng nhảy quá sung thì hậu quả là, sau màn biểu diễn, đầu óc Hướng Dược Đình quay cuồng, thở dốc liên tục.

Giây tiếp theo, toàn trường vang dội tiếng vỗ tay như sóng trào cùng tiếng huýt sáo.

Hướng Dược Đình đứng thẳng dậy, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tu.

Nhìn thấy Thẩm Tu cũng đang chăm chú nhìn mình giống như mọi người khác, Hướng Dược Đình nở nụ cười nhẹ.

Triệu Tấn Ninh không chờ được mà cầm mic lên, cảm xúc dạt dào hét lớn:

“Soái chết! Đúng chuẩn khốc boy luôn!”

Màn biểu diễn tuyệt vời này giúp Hướng Dược Đình thẳng tiến lớp A .

Dưới sân khấu, Thẩm Tu: “!”

Quá đỉnh, quá đỉnh! Mình cũng muốn có giáo viên dạy nhảy như vậy! Nhưng... làm sao mở lời đây?

Lỡ bị từ chối thì sao? Thẩm Tu bắt đầu rối bời.

Hướng Dược Đình quay về chỗ ngồi, xung quanh đều là lời chúc mừng. Cậu ta theo bản năng liếc về phía Thẩm Tu.

Chỉ thấy Thẩm Tu vẫn ngồi im nhìn thẳng, như thể chẳng nghe thấy gì xung quanh.

Hướng Dược Đình dần dần bình tĩnh lại, trong lòng hơi tự trách.

Đúng rồi, mới được đánh giá vào lớp A  thôi mà, không nên tự mãn. Phải học được sự trầm ổn như Thẩm Tu.

Trong lòng Hướng Dược Đình một lần nữa thầm cảm ơn Thẩm Tu—là Thẩm Tu đã kéo cậu ta về mặt đất khi cậu ta bắt đầu bay lên.

Cuộc thi vẫn tiếp tục.

Khi đến lượt thực tập sinh số 99—Tống Thừa Vọng lên sân khấu, cậu vốn có thể đi thẳng từ hàng của mình ra sân khấu, nhưng lại cố tình vòng một vòng, ngang qua hàng của Thẩm Tu.

Khán giả trong hội trường:

“Ơ? Thực tập sinh số 99 đang làm gì vậy?”

“Chẳng lẽ muốn đi vòng lấy vía hạng 6—nơi vừa mới có 2 người lên lớp A , phong thủy tốt?”

“Khoan đã! Mấy bà ơi, tui phát hiện ra chân tướng rồi! Mắt của Tống Thừa Vọng vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Tu đó!”

“Cố ý đi ngang qua trước mặt người ta để khiêu khích à? Tự tin dữ ha!”

Tống Thừa Vọng vừa đi ngang qua Thẩm Tu liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu ấy nghĩ theo lẽ thường, Thẩm Tu sẽ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hai người sẽ giao nhau, và lúc đó cậu sẽ nói ra câu mình chuẩn bị sẵn.

Nhưng—

Thực tế là Thẩm Tu vẫn nhìn thẳng phía trước, như thể hoàn toàn không thấy sự hiện diện của cậu ấy. Đầu cũng chẳng buồn ngẩng.

Tống Thừa Vọng: “......”

Không lẽ là xem thường mình đến vậy?

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, như chẳng bận tâm của Thẩm Tu, Tống Thừa Vọng nghiến răng:

“Thẩm Tu, tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của cậu!”

Lời vừa dứt, một giây... hai giây... năm giây trôi qua.

Cả hội trường im phăng phắc.

Lục Tiềm lén lút duỗi tay kéo nhẹ tay áo Thẩm Tu: Anh ơi, đại ca ơi, anh tốt xấu gì cũng nói một câu chứ!

Thẩm Tu đang trong trạng thái... thả hồn đi chơi, đầu óc trắng xóa, ngồi ngẩn ngơ như đang phiêu ở bên ngoài. Bị Lục Tiềm kéo một cái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đứng trước mặt mình từ lúc nào, cúi mắt xuống nhìn cậu với vẻ không vui.

Thẩm Tu: “...Ủa?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mơ hồ ghê.

Ở hàng ghế phía trước, mấy thực tập sinh đã đánh giá xong quay lại hóng chuyện, thì thầm to nhỏ:

Thực tập sinh A: “Oa, mùi thuốc súng ngập tràn luôn.”

Thực tập sinh  B: “Tống Thừa Vọng á? Đó là vua vòng tuyển sinh đó nha, hát nhảy gì cũng đỉnh, lần này có trò hay rồi.”

Thực tập sinh  C: “Ủa mà sao tôi không nhớ gì về Thẩm Tu lúc vòng tuyển sinh hết trơn vậy?”

Thực tập sinh  A: “Vì cậu ấy nguyên vòng tuyển toàn đọc thơ diễn cảm á.”

Trainee C: “......6.”

Một chữ "6" đơn giản mà truyền tải toàn bộ tâm trạng khó nói của các thực tập sinh  khác.

Dù vòng tuyển sinh không yêu cầu hát hay nhảy, chỉ cần gây ấn tượng với giám khảo là vào được top 100. Nhưng hành động của Thẩm Tu đúng là lạ thường thật.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ có đại lão thực sự mạnh mới đủ tự tin như thế—dựa vào đọc thơ mà vẫn vào top 100.

Ở vị trí số 6:

Tống Thừa Vọng vẫn chưa rời đi, ánh mắt toàn hội trường đều dồn về phía Thẩm Tu.

Thẩm Tu không còn cách nào, đành mở miệng, chột dạ hỏi:

“Xin hỏi, hồi nãy... cậu nói gì vậy?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play