Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão
Chương 5: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 5
Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát
Edit : Kalle
Vì sao ánh mắt của tất cả mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình không chớp lấy một cái?
Đối mặt với không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, toàn thân Thẩm Tu bất giác căng cứng lại.
Thẩm · đang cầm mic · đứng giữa sân khấu chịu phạt · lần lượt trải nghiệm cảm giác xấu hổ · Tu.jpg.
Chẳng lẽ... mình hát sai chỗ nào rồi?
Ca khúc đã kết thúc, nhưng khán giả vẫn còn đắm chìm trong phần trình diễn đầy cảm xúc của Thẩm Tu – màn live thanh xướng như hoà quyện cùng cảnh sắc mà cậu truyền tải, khiến tất cả như bị cuốn vào, thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Không hẹn mà gặp, cả khán phòng đều giữ im lặng. Không ai lên tiếng phá vỡ bản nhạc 《Tịch》 vừa đem lại một bữa tiệc thính giác và xúc cảm đầy mê hoặc.
Bốn vị huấn luyện viên nhìn Thẩm Tu với ánh mắt lấp lánh – 《Tịch》 vốn là một bản tình ca, nhẹ nhàng sâu lắng, hoàn toàn không phải kiểu “tạc” mạnh mẽ. Thế nhưng phần trình diễn vừa rồi lại khiến họ tim đập loạn nhịp, huyết mạch sôi trào – cảm giác như vừa phát hiện ra một “viên ngọc thô” đầy tiềm năng, phấn khích không thể giấu nổi. Trong mắt các đạo sư, đây là một kiểu “tạc” khác – tạc vào nội tâm.
Còn khán giả thì sao? Họ bị cuốn vào cảm xúc và hình ảnh mà Thẩm Tu truyền tải qua giọng hát, rơi vào một trạng thái đắm chìm – đây chính là “tạc” về mặt cảm xúc.
Tóm lại, Thẩm Tu hát 《Tịch》 – đỉnh của chóp!
Đỉnh đến mức ca khúc kết thúc rồi, nhưng chẳng ai muốn phá vỡ dư âm của nó. Họ chỉ ước nó kéo dài mãi mãi…
Thế nhưng – những điều này, Thẩm Tu hoàn toàn không hiểu.
Thẩm Tu: “……”
Tốt thôi, chỉ một bài hát, cậu đã khiến cả khán phòng... im lặng hoàn toàn.
Loại biểu cảm cảnh giác căng thẳng như đang đối mặt với đại boss ở nhà vệ sinh – làm sao mà luyện nhiều đến mấy cũng không luyện ra nổi! Mình đúng là ngốc thật sự!
Trong mắt Thẩm Tu, biểu diễn xong mà không ai phản ứng, chứng tỏ là mình hát tệ đến mức mọi người không biết nói gì…
Chỉ cần ai đó nói một câu, bất kỳ câu gì, cũng được – xin đấy, làm ơn!
Thẩm Tu ở trong lòng âm thầm cầu khẩn.
Cứ yên lặng mà nhìn chằm chằm như vậy, anh thực sự muốn xã chết tại chỗ!
Phải dồn hết sức bình sinh mới có thể kiềm chế không quay đầu bỏ chạy trước hàng vạn ánh nhìn.
Ngay lúc đó – Tần Tịch bỗng ho khan một tiếng. Âm thanh nhỏ ấy, qua micro, vang vọng khắp hội trường.
“Khụ khụ...”
Một tiếng ho thôi – mà cuối cùng cũng phá tan được bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Thẩm Tu, lần này mang theo sự ngưỡng mộ, phấn khích và cả áp lực... thú vị.
Khi Thẩm Tu đang hát 《Tịch》, dòng bình luận trên livestream gần như đứng hình. Mãi mười mấy giây sau khi kết thúc, đạn mạc mới bắt đầu sôi sục trở lại.
Dòng bình luận dày đặc đan xen vào nhau, gần như nổ tung:
【Cái này mà là nghe miễn phí á?! Phải mua vé mới đúng chứ, trời ơi!!】
【Cảnh báo năng lượng cao! Không tổn hao gì mà đỉnh quá trời!! Mong vào đoạn cao trào quá luôn!!】
【Tôi phát hiện ra báu vật rồi các cậu ơi! Idol bảo tàng! Vocal đỉnh khỏi bàn! Thành nhóm chắc chắn phải có một slot cho Thẩm Tu!】
Chỉ là một tiếng ho, nhưng Thẩm Tu lại nhìn Tần Tịch bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn.
Bất cứ ai giải vây cho cậu trong lúc xấu hổ này – đều là người tốt!
Trong lòng Thẩm Tu tự vẽ ra kết luận: Tần Tịch = Người Tốt.
Sau khi ho xong, Tần Tịch thấy Thẩm Tu không biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn mình, đôi mắt ấy... ánh lên chút gì đó lạnh lùng.
Tần Tịch: ...Ờm, chắc đang trách mình phá hỏng dư vị của 《Tịch》 đây mà.
Chắc chắn là vậy!
Nếu là mình, sau khi hát một bản như thế, cũng không muốn ai lên tiếng ngay lập tức phá tan cảm xúc mà mình vất vả tạo dựng.
Anh nhớ đến người bạn thân – Hứa Thiệu Minh, khi biểu diễn bài hát này ở đỉnh cao phong độ, toàn bộ khán phòng im lặng tận ba phút.
Còn Thẩm Tu... chưa đến một phút đã bị anh ho một tiếng cắt ngang. Bị nhìn với ánh mắt kia cũng không oan chút nào.
Tần Tịch: ...Tội nghiệp!
Dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng tính cách Thẩm Tu cũng thẳng thắn y hệt – dám thể hiện sự bất mãn một cách rõ ràng, dù đối phương có là huấn luyện viên đi nữa cũng không sợ. Tần Tịch thực lòng ngưỡng mộ kiểu “công tư phân minh” này.
Lúc này, Hạ Đình cầm micro ra hiệu chuyển sang bước tiếp theo:
“66 – Thực tập sinh Thẩm Tu vừa hoàn thành phần biểu diễn. Với một tiết mục xuất sắc như vậy, tôi nghĩ cả các huấn luyện viên, khán giả tại hiện trường và cả khán giả online đều thấy rất rõ ràng. Nào, màn hình xin hãy chuyển sang ban giám khảo – để chúng ta cùng chờ xem họ sẽ đưa ra kết quả gì nhé!”
【Còn cần chờ gì nữa chứ, cho A lẹ đi!!】
【Nếu không cho A thì tôi lộn ngược đầu gội đầu luôn!】
【Trước giờ ngoài Thương Dụ vũ đạo đỉnh ra thì chỉ còn Thẩm Tu hôm nay làm tôi "nổ" như vậy. Quá mong chờ màn collab giữa hai người!】
Ở chính giữa sân khấu, dưới hàng ngàn ánh mắt dõi theo, Thẩm Tu nghe lời MC mà suýt nữa muốn... quay đầu lại gửi ánh mắt cảm kích.
Thật sự, thế gian vẫn còn rất nhiều người tốt!
Nhưng mà... “xuất sắc” á?
MC anh chắc chắn không đang nói móc tôi chứ? Chính mắt tôi từng chứng kiến Thương Dụ – thực tập sinh số 1 – biểu diễn vũ đạo khiến cả khán phòng nổ tung. Đó mới gọi là xuất sắc!
So với phản ứng khán giả khi mình kết thúc tiết mục... hoàn toàn không thể nào đặt cạnh nhau!
Tóm lại – không quan trọng nữa. Thẩm Tu chỉ cầu mong mọi thứ nhanh chóng kết thúc, cho cậu được lui xuống sân khấu. Bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế này – thật sự cậu chịu không nổi nữa!
Khu vực ban giám khảo.
Màn hình chuyển qua lại giữa các huấn luyện viên và Thẩm Tu trên sân khấu.
Dù thế nào đi nữa – từ đầu đến cuối, gương mặt của Thẩm Tu vẫn chỉ có một biểu cảm: mặt không biểu cảm.
Diệp Nịnh: “Thế nào?”
Tần Tịch: “Nghe chưa đủ. Muốn nghe nữa.”
Triệu Tấn Ninh: “Tôi cũng vậy.”
Hà Vưu Na gõ nhịp theo điệu: “Thêm phần thi đi.”
Thẩm Tu không biết đọc khẩu hình, chỉ thấy miệng bốn huấn luyện viên mấp máy. Nhưng nhìn nét mặt họ không có vẻ gì là đang tranh cãi kịch liệt.
Mà bình thường không tranh cãi gay gắt thì kết quả thường là D, E, hoặc F thôi.
Mình hát xong mà làm cả trường lặng im đến độ không ai biết nói gì – giọng ca khiến cả hội trường cạn lời, vậy thì chắc chắn là... F luôn rồi.
F thì F. Cũng tốt.
Như vậy, khi mình tiến bộ, sẽ thấy được rõ ràng hơn. Cũng không phải chuyện gì xấu.
Thẩm Tu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng giây tiếp theo – cậu nghe thấy giọng Hà Vưu Na vang lên:
“Thực tập sinh số 66 – Thẩm Tu, thêm phần thi 30 giây!”
Thẩm Tu: “???”
Rốt cuộc là chỗ nào... có vấn đề vậy trời?!
Đối với quyết định của tổ cố vấn lần này, ngoại trừ bản thân Thẩm Tu ra, cả khán giả tại hiện trường lẫn người xem phòng livestream đều cực kỳ hóng hớt.
【A a a tổ cố vấn đúng là hiểu lòng dân! Vẫn chưa nghe đã tai mà! Hát đi, bắt cậu ấy hát!】
【Bổ sung tiết mục thì hát gì được nhỉ? Tôi cược 5 đồng tiền que cay là sẽ chọn một ca khúc đòi hỏi kỹ thuật cao như “Tịch”!】
【66 hào, tui pick cậu rồi đấy! Mau thể hiện tuyệt kỹ đi nào!】
Thẩm Tu: “......”
Giây phút đó, Thẩm Tu đã hiểu ra một chân lý — nếu hát dở, hát đến chói tai... là sẽ bị bắt phải thêm tiết mục ngay!
Hít sâu một hơi thật dài để ổn định tinh thần, Thẩm Tu đưa micro lên miệng: “Được.”
May mà ngoài quốc ca và bài hát vừa hát khi nãy, cậu còn nhớ được một nửa bài khác do đại lão bên phòng vệ sinh hát! Thật sự... chỉ nhớ có nửa đầu thôi!
Lần này tổ cố vấn tự động mặc định Thẩm Tu sẽ không cần nhạc đệm, bởi trong mắt họ, Thẩm Tu vốn đến để khoe tuyệt kỹ – chỉ có hát live mới thể hiện được năng lực thật sự.
Triệu Tấn Ninh nhìn Thẩm Tu trên sân khấu: “Vậy thì, mời em bắt đầu tiết mục bổ sung.”
Thẩm Tu lại hít sâu một lần nữa, hai chân hơi dang ra, vai cũng mở rộng, cầm micro nghiêng người về phía trước một chút.
Bởi vì nhạc bài thứ hai mà đại lão hát trong WC có tiết tấu khác hẳn bài đầu — bài đầu là ballad chậm rãi, còn bài này thì có nhịp nhanh dồn dập.
Khi luyện tập trong nhà vệ sinh, Thẩm Tu đã nhận ra muốn thể hiện trọn vẹn bài hát này, cơ thể phải di chuyển theo nhịp — chân tay phải động, phải “đu” theo beat mới được.
Cậu bất chấp tất cả để hát nốt bài này trong tiết mục bổ sung, âm thầm cầu nguyện: Mong là mọi người đừng thấy dáng vẻ mình lúc này quá kỳ cục…
Lúc ấy Thẩm Tu hoàn toàn không biết — kiểu “nói hát” mà cậu đang thực hiện thực chất chính là rap, đòi hỏi biểu cảm dữ dội, tiết tấu dồn dập, cảm xúc mãnh liệt, kèm theo đó là những động tác tay chân vô cùng cần thiết.
Nói thẳng ra thì, khi rap, ngôn ngữ cơ thể và ca từ càng hoà hợp bao nhiêu, thì khán giả càng “quẩy” sung bấy nhiêu.
“Ngươi xem kia sóng cuồng ồn ào náo động……”
Đột nhiên nghe thấy một đoạn rap nhanh như điện xẹt, tổ đạo sư ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc, sau đó ánh mắt dần chuyển sang phấn khích nhìn chằm chằm Thẩm Tu.
Tuy động tác của Thẩm Tu không quá lớn khi rap, nhưng nhả chữ cực rõ, nhịp điệu chắc tay, tiết tấu vững vàng, phần trình diễn gần như tái hiện hoàn hảo lại bản gốc của Hứa Thiệu Minh.
Đúng vậy, ca khúc Cuồng Vọng này chính là bài hit đưa Hứa Thiệu Minh lên đỉnh cao.
Dù chỉ là phần thanh xướng không có nhạc đệm, Thẩm Tu vẫn thể hiện xuất sắc đến mức kéo cả khán phòng vào mood, khiến khán giả không kiềm được mà lắc lư theo nhịp — có người giậm chân, có người lắc đầu, khua tay theo từng đoạn rap.
【 Rap! 66 hào còn bao nhiêu chiêu nữa mà tụi tui chưa biết đây trời!】
【Bài trước còn khiến người ta cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại mình, vậy mà giây sau đã bung mood rap cháy sân khấu, cảm xúc như chạm hai cực, đây là cách đại lão dùng để phô diễn kỹ năng sao? Cưng quá!】
Trong tiếng hò reo cuồng nhiệt khắp khán đài và bình luận ngập tràn livestream, 30 giây tiết mục bổ sung đã kết thúc.
Khi đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn chạm về số 0, Thẩm Tu lập tức dừng lại đúng khoảnh khắc — không thừa, không thiếu, chuẩn chỉnh 30 giây.
Vì... thêm một giây nữa là đến phần lời sau — mà cậu thì hoàn toàn không nhớ nổi câu nào hết!
Tiết mục bổ sung kết thúc, Thẩm Tu đứng thẳng người, hơi thở đều đặn đến khó tin, không một chút hụt hơi, chỉ là tim đập có hơi nhanh.
Thẩm Tu nghĩ: Mình đã lôi cả “bài để dành” ra xài mất rồi, trừ quốc ca thì... thật sự không còn gì để hát nữa!
Khán giả vẫn chưa “đã” xong, thì tiết mục đã dừng lại đột ngột.