Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão

Chương 4: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 4

Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát

Edit : Kalle

Hiện tại đang là giai đoạn chấm điểm sơ bộ cho vòng sân khấu đầu tiên, các thực tập sinh chưa chính thức biểu diễn sẽ không lên sân khấu, cũng không được đeo tai nghe hay cầm micro, nên khán giả không thể nghe thấy tiếng hát hay giọng nói của nhóm đang tập luyện. Bầu không khí lập tức trở nên đầy tò mò và râm ran suy đoán khắp nơi.

Thấy ba người kia đang đứng đối mặt căng như dây đàn, giương cung bạt kiếm, không khí đặc quánh lại đến nghẹt thở, khán giả càng tin chắc: Giữa các thực tập sinh chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn rồi!

【 Là cãi nhau giành bài hát hay giành động tác vũ đạo à? Lại còn dùng đến "quyền ưu tiên" nữa sao? 】

【 Cũng không chừng đâu nha. Đội ngũ sản xuất đúng là quá biết tạo drama luôn, mỗi bài hát hay vũ đạo chỉ được xuất hiện đúng một lần trên sân khấu chấm điểm ban đầu, thực tập sinh sau đó không chiếm lợi thế chút nào hết. Nhỡ đâu trùng hợp thực tập sinh trước đã chọn bài mà tụi kia định làm, thì bọn họ chỉ có thể thay đổi thôi. 】

【 Gọi là "làm màu" á? Tôi thì thấy hoàn toàn ngược lại luôn ấy, cách làm này siêu hay, ép các bạn ấy phải ngày càng mạnh mẽ hơn. Vì chỉ khi bản thân đủ mạnh, mới không sợ bất cứ tình huống phát sinh bất ngờ nào, đúng không nè? 】

Nhưng mà...…

Tình huống thực tế ở khu ghế ngồi của các thực tập sinh lại là:

Lục Tiềm đôi mắt sáng như sao, hóng hớt cực độ: “Mau kể đi mau kể đi!”

Khương Dục Hằng cũng bày ra bộ dạng hóng drama: “Kể lẹ nào~”

Mấy người hàng trước cũng đồng loạt quay đầu lại, tò mò nhìn cả đám.

Ai cũng muốn nghe, mà Hướng Dược Đình thì đang sốt ruột muốn chia sẻ khoảnh khắc được Thẩm Tu khuyên nhủ và an ủi trong nhà vệ sinh, liền há miệng: “Thẩm Tu lúc ở toilet đã......”

Hướng Dược Đình vốn định kể chuyện mình đứng cách vách nghe Thẩm Tu đóng cửa lại rồi hát một mình trong toilet – nhưng nghĩ tới hình ảnh đó thật sự quá "mất mặt", Thẩm Tu lập tức chen ngang, phản ứng như bản năng: “Chẳng có gì xảy ra hết!”

Nói xong, Thẩm Tu chớp mắt một cái đầy lo lắng, nín thở nhìn về phía Hướng Dược Đình, lòng thầm gào thét:

Cầu xin đó! Làm ơn đừng kể cho người khác biết chuyện mất mặt đó của tôi!!

Hướng Dược Đình vốn định kể cho mọi người nghe việc Thẩm Tu đã nói chuyện và an ủi mình trong toilet. Nhưng bị Thẩm Tu đột ngột cắt ngang.

Khi chạm vào ánh mắt của Thẩm Tu, Hướng Dược Đình lập tức bừng tỉnh.

Hiểu rồi!

Thẩm Tu ý là... chuyện này chỉ là bí mật nhỏ giữa hai người họ, không cần nói cho ai khác hết! Chắc chắn là vậy rồi!

Nghĩ lại cũng thấy có lý…

Hướng Dược Đình âm thầm nghĩ: Tuy với mình chuyện đó rất quan trọng, nhưng với Thẩm Tu – một người mạnh mẽ đến mức sinh ra đã là ánh sáng chói lòa giữa cuộc đời này – thì chỉ là chuyện nhỏ như thêm hoa trên gấm, hoàn toàn không đáng kể.

Hướng Dược Đình nhìn Thẩm Tu đầy nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Ừm, tôi hiểu ý cậu. Tôi không nói đâu.”

Thẩm Tu: Phù…… hú vía thật sự đó!

May quá, bạn nhỏ Hướng này đúng là người tốt thiệt, thấy mình không muốn kể liền im lặng, kịp thời cứu lại hình tượng đang bên bờ sụp đổ của mình.

Nghĩ đến lúc nãy Hướng Dược Đình còn tự giới thiệu với mình, Thẩm Tu mỉm cười, nhe ra đúng chuẩn tám cái răng: “Tôi biết cậu mà. Chào cậu, tôi là Thẩm Tu.”

Vậy thì…… cuộc trò chuyện lần này chắc là kết thúc rồi nhỉ?

Hướng Dược Đình cười tươi rói. Tất nhiên là cậu ta biết Thẩm Tu đã biết tên mình, nếu không thì lấy đâu ra chuyện an ủi nhau trong toilet? Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng gì, cậu vẫn cười rạng rỡ như một đóa hoa nở, trong lòng lâng lâng sung sướng.

Tưởng Hướng Dược Đình: “Ừm nè!”

Thẩm Tu: “......Ừm.”

Nhìn nụ cười rực rỡ kia của Hướng Dược Đình, trong đầu Thẩm Tu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

Xong rồi đó, tiêu rồi… Thẩm Tu thầm nghĩ. Vốn dĩ đã không hợp với nhóm thực tập sinh do không biết nhảy nhót hay theo kịp mấy xu hướng hay drama bát quái trong nhóm. Giờ thì càng không hiểu nổi, mấy người kia trong đầu đang nghĩ cái gì…

Thẩm Tu lững thững quay về chỗ ngồi, mắt hướng về phía sân khấu nhưng không dám nhìn bất cứ ai, sợ lại tái diễn màn xấu hổ vừa rồi.

Trong phòng chờ:

– “Ổn rồi chứ?”

– “Chắc vậy, nhưng không thể phủ nhận nha, nhìn khốc ca mặt lạnh nhíu mày cũng đủ khiến người ta thấy... hơi sợ đó.”

– “Hứ, suốt ngày gọi khốc ca khốc ca. Có cái mặt thôi thì làm được gì? Có giỏi thì dùng thực lực mà ‘khốc’ đi, idol mà không có thực lực thì chẳng ‘khốc’ nổi đâu!”

Trở lại chỗ ngồi, Thẩm Tu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe phần biểu diễn của nhóm thực tập sinh đang lên sân khấu. Vì theo quy định của chương trình, các thí sinh sau không được trình diễn lại những ca khúc hay vũ đạo đã được biểu diễn ở vòng chấm điểm ban đầu.

Thẩm Tu thật sự rất lo... lo rằng bài hát không rõ tên mà cậu cực kỳ yêu thích và bài tập thể dục theo nhạc duy nhất mà cậu biết sẽ bị người khác biểu diễn mất.

May quá, cho đến khi MC Hạ Đình lên tiếng gọi tên cậu, cả bài hát lẫn bài tập thể dục yêu dấu của cậu vẫn còn nguyên vẹn, chưa ai “xài” qua!

– “Xin mời thực tập sinh số 66 – Thẩm Tu lên sân khấu bốc thăm, đồng thời mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn đặc sắc!”

Giọng nói của MC vừa dứt, Thẩm Tu hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước lên sân khấu.

Để tránh quá căng thẳng mà bước chân loạng choạng vấp vào nhau rồi lại gây thêm một màn xã chết vì xấu hổ, Thẩm Tu cố tình đi chậm rãi, không nhanh không chậm, mắt nhìn thẳng về phía trước, tuyệt đối không liếc ngang ngó dọc.

Mà dáng đi này, rơi vào mắt người khác lại thành:

Chu Đồng: “Không biết cậu ấy hát nhảy thế nào, nhưng mà...... trông thật sự siêu tự tin ấy! Bước đi thong thả, ánh mắt bình thản, chẳng giống đi thi chút nào, cứ như đang lên sân khấu nhận giải luôn ấy. Chậc, sao lúc mình lên lại không được như vậy chứ...”

Lục Tiềm lại tranh thủ ghi chú vào sổ: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, cằm hơi nhếch, ánh mắt kiên định – như vậy cả người lập tức toát ra khí chất tự tin rực rỡ, lại học thêm được một chi tiết nhỏ rồi!”

Hướng Dược Đình thì vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh: “Không hổ là cậu ấy!”

Chuẩn rồi đó! Người mạnh mẽ đích thực đều có phong thái như vậy – bởi vì bản thân đã quá mạnh, nên mới có thể tự nhiên toát ra khí thế khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.

Thẩm Tu tiến tới vị trí vòng tròn lớn ở giữa sân khấu, MC Hạ Đình tay ôm một chiếc rương màu đen tuyền bước đến trước mặt cậu, như thường lệ nói:

– “Thực tập sinh số 66 – Thẩm Tu, mời nhắm mắt và bắt đầu bốc thăm.”

Thẩm Tu nhắm mắt lại. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Đình, cậu đưa tay vào trong chiếc rương đen, lục lọi vài giây rồi rút ra một cây thăm.

Hạ Đình: “Mời mở mắt.”

Giọng nói của người chủ trì vừa dứt, Thẩm Tu liền mở mắt ra. Khi thấy rõ thứ trong tay là một thẻ diễn đơn màu đen, ánh mắt cậu sáng rực lên.

Người chủ trì lập tức tuyên bố lớn tiếng:

“Thí sinh số 66, Thẩm Tu, bốc trúng thẻ diễn đen. Mục thi sơ bình phân loại tài năng là ‘Hát’. Tiếp theo, xin hãy cùng chờ mong màn trình diễn của cậu ấy!”

Hạ Đình trao micro cho Thẩm Tu rồi lùi ra sau sân khấu.

Lúc Hạ Đình rời đi, toàn bộ ánh đèn trên sân khấu đều đổ dồn lên người Thẩm Tu — người đang đứng chính giữa chiếc sân khấu hình vòng tròn khổng lồ.

Từ ánh sáng đến bố cục sân khấu đều được chuẩn bị chỉn chu đến từng chi tiết, đảm bảo rằng mọi giáo viên hướng dẫn và khán giả có thể thưởng thức toàn diện từng màn biểu diễn xuất sắc của các thí sinh.

Giáo viên Tần Tịch, người chịu trách nhiệm hô hiệu lệnh bắt đầu, vừa định mở lời: “Bắt—”

Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói trầm thấp của Thẩm Tu cắt ngang:

“Xin lỗi các thầy cô và khán giả.”

Cậu cúi người thật sâu trước mọi người, thái độ thành khẩn:

“Cho em hỏi, em có thể hát chay được không ạ?”

Vì quá mê mẩn những đại thần thích hát không nhạc trong phòng vệ sinh bên cạnh, Thẩm Tu cũng không biết phải phối hợp nhạc đệm với lời hát như thế nào. Suy đi nghĩ lại, hát chay vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Đỡ phải hát lạc tông rồi bị nhân viên kỹ thuật chê là phá bài.

Bốn giáo viên trên sân khấu đều là những tiền bối có tiếng trong giới, nghe yêu cầu của Thẩm Tu liền khẽ nhíu mày. Bốn người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ sự kinh ngạc.

Phân đoạn biểu diễn hát trong vòng sơ bình, nếu không có nhạc đệm thì rất dễ trở thành... thảm hoạ cấp sử thi.

Có nhạc đệm, cho dù hát không hay thì ít nhất nhạc nền còn dễ nghe. Quan trọng nhất là, nếu không lệch tông khi có nhạc, kết hợp với cảm xúc truyền tải trong ca từ thì càng dễ khiến người nghe rung động.

Thẩm Tu là thí sinh đầu tiên... chủ động tăng độ khó cho bản thân.

Số 66 Thẩm Tu, cậu tự tin đến mức đó sao?

Hay là chỉ đơn thuần muốn gây ấn tượng mạnh với giáo viên và khán giả, hy sinh kết quả sơ bình chỉ để “đánh cược tên tuổi”? Nếu là như vậy... thì thật sự khiến người ta thất vọng.

Là một idol xuất sắc, tạo được cảm giác thân thiện rất quan trọng, nhưng năng lực hát và nhảy vẫn là yếu tố cốt lõi.

Giáo viên lớn tuổi nhất, cũng là người có kinh nghiệm sâu dày nhất — Hà Vưu Na, chống tay lên bàn, kéo micro về phía mình, hơi nghiêng người nói:

“Thí sinh số 66, Thẩm Tu, em xác định muốn hát chay? Em biết điều đó nghĩa là gì chứ?”

Thẩm Tu siết chặt micro:

“Thưa cô Hà, em xác định ạ.”

Cậu rất sợ bản thân trông ngố tàu khi nhạc vang lên mà không bắt được nhịp.

Giáo viên Diệp Nịnh gật đầu:

“Vậy được rồi, mời em bắt đầu phần biểu diễn.”

Dưới khán đài:

“ Cậu ta điên rồi...”

“Xin lỗi, ban đầu tôi chỉ nghĩ cậu ấy là một gã điển trai cool ngầu nhưng ngạo mạn, không ngờ trái tim cậu ấy cũng điên chẳng kém.”

“Có lẽ... đây gọi là đại thần chân chính? Có đủ tự tin mới dám tự tăng độ khó. Có tham vọng, tôi thích. Pick nhẹ nhàng luôn.”

Khu vực luyện tập sinh dưới sân khấu, có người nhìn Thẩm Tu với ánh mắt sùng bái, có người thì khinh thường, cũng có người chờ xem trò cười.

Trên sân khấu, nghe được sự đồng thuận của các giáo viên, Thẩm Tu cúi người thêm một lần nữa:

“Em cảm ơn mọi người.”

Cậu thật sự... gặp được toàn người tốt.

Trên sân khấu, ánh sáng ở trung tâm tập trung lại thành một điểm. Những ánh đèn xung quanh đều tối dần.

Thẩm Tu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mở mắt ra, cậu giơ micro lên, mím môi rồi chậm rãi mở lời:

“Ánh trăng nhẹ rơi khắp nơi...”

Chỉ với một câu mở đầu ngắn ngủi, tiếng hát đầy cảm xúc và hơi hướng buồn thương ấy lập tức khiến cả bốn vị giáo viên — những người tưởng Thẩm Tu chỉ đang "lòe thiên hạ" — đồng loạt mở to mắt, theo bản năng ngồi thẳng dậy.

Giọng hát với độ kiểm soát cao cùng sự truyền cảm đến kinh ngạc khiến toàn bộ khán giả tại hiện trường và trong phòng livestream... nín thở.

Cậu đang hát —— chính là ca khúc khó nhất từng làm nên tên tuổi của Hứa Thiệu Minh: 《Tịch》!

Bài hát 《Tịch》 không chỉ có quãng âm rộng mà còn đòi hỏi liên tục chuyển đổi giữa giọng gió và giọng thật. Thường thì một chữ là giọng gió, chữ tiếp theo đã phải nhảy lên giọng thật. Cao độ chuyển biến chóng mặt đến hoa cả mắt.

Quan trọng nhất là bài hát này có vô số đoạn chuyển tông trong một chữ, thuộc dạng kỹ năng siêu khó chỉ có đại thần mới dám thử sức. Rất hay, nhưng cực kỳ khó.

Thế mà Thẩm Tu dám hát. Hơn nữa... là hát chay!

Lại còn dám hát bài này trong phần sơ bình của vòng chọn thực tập sinh nam!

Thật sự là —— tiểu đao cắt mông, đau đến mức vừa sốc vừa mở rộng tầm mắt!

Tần Tịch không kìm được mà nhìn về phía người bạn thân đang ngồi dưới — Hứa Thiệu Minh. Quả nhiên, thấy đối phương vô cùng phấn khích.

Dưới sân khấu, Hứa Thiệu Minh ban đầu hơi kinh ngạc khi nghe thấy giai điệu quen thuộc, rồi ngay lập tức trở nên kích động. Nếu không bị vợ kéo lại, có khi anh đã nhảy dựng lên mất rồi.

Không ngờ đi theo vợ đến cổ vũ show thực tập sinh, lại có thể tận tai nghe được có người biểu diễn bài hát khó nhất anh từng sáng tác và thể hiện — 《Tịch》. Mà lại là hát chay — thể loại dễ lộ điểm yếu nhất!

Quan trọng hơn, cậu hát quá tốt. Có cái “mùi” của chính anh khi còn ở thời kỳ đỉnh cao.

Hứa Thiệu Minh nghẹn ngào. Anh tin chắc, thí sinh số 66, Thẩm Tu, nhất định là fan trung thành của mình!

Camera cũng rất phối hợp. Biết người sáng tác gốc đang ngồi dưới, đạo diễn lập tức chuyển ống kính đến Hứa Thiệu Minh.

【 Nhìn mặt Hứa Thiệu Minh kìa, vui muốn khóc luôn ấy. Anh ấy quen Thẩm Tu à? 】

【 Tự tin đi. Nhất định quen! Không thì ai dạy Thẩm Tu hát đúng vị đến thế? Tôi đang xem livestream mở loa ngoài, mẹ tôi nghe thấy còn chạy vào hỏi ai hát hay vậy. Giờ hai mẹ con ngồi xem chung đây này! 】

【 Mở miệng liền khiến người ta quỳ rạp! Tôi đã nói rồi, từ lúc số 66 bước ra đã thấy được khí chất đại thần rồi! 】

【 Dám hát bài này ngay trong sơ bình, lại còn là khi mới debut với hình tượng cao ngạo cool ngầu —— đúng là dùng dao mổ trâu giết gà. Ngông cuồng thật đấy, nhưng tôi thích! 】

Khu vực luyện tập sinh im phăng phắc. Nhiều người sững sờ đến rớt cả cằm.

Khương Dục Hằng:

“Tôi nói rồi mà! Khi tụi mình đang lo sốt vó chuẩn bị chiến đấu thì cậu ấy lại đi toilet. Chắc chắn là đi ‘nghẹn đại chiêu’! Ôi bài hát này dù có đi học theo thầy cũng không học nổi mất!”

Thương Dụ — người đạt thành tích ưu tú, được phân vào lớp A, nghiến răng:

“Đáng ghét thật. Đây là thực lực của cậu ta sao? Tôi công nhận. Thẩm Tu đúng là rất mạnh, có tư cách để kiêu ngạo.”

Hướng Dược Đình:

“Không ngoài dự đoán.”

Vì từng được nghe giọng hát của đại thần rồi, nên giờ cậu ta chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Lục Tiềm:

“Ô ô ô, khó thật sự. Lần này thì tôi thật sự không học nổi. Đại thần nhiều thế, sao lại không thể nhiều thêm một người là tôi chứ? Bực mình quá!”

Hơn ba phút sau, khi âm cuối cùng của bài hát rơi xuống, bản nhạc khép lại một cách hoàn hảo.

Thẩm Tu dần thoát khỏi cảm xúc trong bài hát, ánh đèn sân khấu cũng đồng loạt sáng lên trở lại.

Cả khán phòng im phăng phắc. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Tu — người đang đứng giữa sân khấu.

Thẩm Tu:

“?”

Xong rồi, không khí này sao lại... nặng nề đến mức như có hàng trăm triệu điểm ngưng kết thế này?

Mọi người... sao lại im lặng hết vậy?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play