Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão
Chương 3: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 3
Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát
Edit : Kalle
Lục Tiềm thật sự rung động trong lòng, nhưng khi nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm của Thẩm Tu lúc nãy khi đi ngang qua trước mặt mình, cậu ta lúng túng lên tiếng: “Không… không được đâu, nhìn cậu ấy có vẻ dữ dằn lắm.”
Khương Dục Hằng cũng thấy khó xử. Thẩm Tu cao ráo, vóc dáng săn chắc, chỉ cần nhìn qua là biết từng trải qua rèn luyện thể chất. Nghe nói thường xuyên bắt gặp cậu vừa hát vừa nhảy trong nhà vệ sinh, đừng nói Lục Tiềm lùi bước, ngay cả cậu ta cũng chùn chân.
Vậy là hai người lúng túng, quyết định bỏ cuộc.
Cũng không thể trách họ yếu đuối, chỉ là bởi vì từ đầu đến cuối, Thẩm Tu luôn toát ra khí chất cao lãnh, lạnh nhạt khó gần.
Gương mặt ấy, khí thế ấy, ánh mắt lạnh lẽo ấy, biểu cảm lạnh lùng lại lộ ra chút sát khí, ai mà không dè chừng cho được.
——
Trong nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, Thẩm Tu nhìn mình trong gương, hồi tưởng lại hai mươi năm cuộc đời đã qua, thứ duy nhất có thể liên quan đến vũ đạo và ca hát, hình như chỉ có…
Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt vốn trầm lặng bỗng sáng bừng lên.
“Suýt nữa thì quên mất, mình còn biết tập thể dục giữa giờ và hát quốc ca mà, mình giỏi lắm luôn á!”
Là người sinh ra và lớn lên ở đất Hoa Hạ, từ tiểu học đến trung học, cậu mỗi tuần đều hát quốc ca khi chào cờ, mỗi ngày đều nhảy thể dục giữa giờ, dù có nghèo hay mê học đến mức nào đi nữa, hai thứ này cũng thuộc làu làu, không thể nào quên được.
Nhưng mà——
Lên sân khấu của chương trình tuyển chọn nam idol để nhảy thể dục giữa giờ với hát quốc ca, chắc là… không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Khiêu vũ cần phải vận động tay chân, tập thể dục giữa giờ cũng là vận động tay chân như thường.
Vậy nên… Thẩm Tu bỗng nhiên đầu óc linh hoạt, trong lòng liền sáng tỏ.
Nhảy = truyền bá = thể thao!
Không phải tật xấu!
Thẩm Tu còn tự thấy bản thân bị chính cái logic siêu phàm của mình làm cho chấn động.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, khi cậu đang vô cùng tự tin chuẩn bị mang thể dục giữa giờ lên sân khấu thay cho vũ đạo, hát quốc ca thay cho ca khúc trình diễn, hệ thống cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Hệ thống:【Tôi khuyên cậu đừng làm quá đáng như vậy!】
Thẩm Tu mặt nghiêm túc, lý lẽ đầy mình: “Hệ thống, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cái này có phải tật xấu không? Không phải đúng không? Không phải thì làm sao gọi là quá đáng được?”
Hệ thống:【Cậu thấy ai trong chương trình tuyển chọn idol mà lên sân khấu nhảy thể dục giữa giờ chưa? Sao cậu không nhảy luôn cả vũ điệu quảng trường đi cho rồi?】
Thẩm Tu u oán: “ Cậu tưởng tôi không muốn chắc? Nhưng tôi phải biết mới nhảy được chứ! Vũ điệu quảng trường ít nhất cũng phải có ‘vũ’ (nhảy), còn thể dục giữa giờ thì đơn thuần chỉ là vận động tay chân, chẳng khác gì vũ đạo cả.”
Hệ thống:【……】 Đã bị thuyết phục… cái quỷ gì chứ!
Như nhớ ra gì đó, Thẩm Tu lập tức háo hức: “Hệ thống, trí nhớ tôi tốt lắm, hay là cậu phát cho tôi một bài hát đi, tôi đảm bảo chỉ cần nghe một lần là nhớ luôn lời và giai điệu.”
Nếu không phải mỗi thực tập sinh đều bị thu điện thoại, cậu cũng chẳng đến mức phải cầu cứu hệ thống thế này.
Hệ thống:【Đây là hành vi bị nghiêm cấm trong hệ thống, cậu chỉ có thể tự nghĩ cách, đừng quên, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bật chế độ loại thẳng cậu khỏi chương trình.】
“…Ừm…”
Thẩm Tu tự bế.
Lạch cạch lạch cạch…
Bên ngoài nhà vệ sinh bỗng vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng ngân nga vui vẻ.
【Ôi, trùng hợp ghê ha~】
【Đúng vậy, cậu cũng đi vệ sinh à?】
【Haha đúng rồi, cậu cứ thong thả, tôi đi trước một bước nhé~】
Chỉ trong chớp mắt, não Thẩm Tu tự động tưởng tượng ra cảnh hai thực tập sinh không quen biết gặp nhau trong toilet, gượng gạo tán gẫu, khiến da đầu cậu tê rần.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, “vèo” một cái, Thẩm Tu lập tức lao vào buồng rửa tay bên cạnh, nhanh như chớp.
Trốn tránh có hơi mất mặt, nhưng hữu dụng!
“Rắc.”
Từ buồng bên cạnh truyền đến tiếng cửa bị khóa lại, người bên kia khẽ hắng giọng rồi bắt đầu cất tiếng hát, giọng ca phiêu du khắp không gian, u buồn, vắng lặng, mê hoặc đến mức giống như bản gốc của nàng tiên cá đang ngân nga.
Thẩm Tu: “!”
Nấp trong buồng vệ sinh, cậu dựng hết cả tai lên lắng nghe.
Người bên kia là ai thế? Hát nghe hay kinh khủng! Dựa vào giọng hát này mà phán đoán thì chắc chắn không phải một trong số một trăm thực tập sinh trong nhóm của họ rồi.
Chẳng lẽ… là nhân viên?
Không hổ là chương trình tuyển chọn hàng đầu, đến cả nhân viên cũng là long ẩn hổ tàng.
Người kia hát say mê thật sự, một vách ngăn mỏng mà khiến Thẩm Tu như bị cuốn vào thế giới âm thanh ấy, không dám thở mạnh, chỉ sợ lỡ làm gián đoạn khúc ca tuyệt mỹ kia.
Rõ ràng không có nhạc đệm, nhưng giọng hát ấy vẫn có thể khiến người ta say mê, như thể đang bị cuốn vào khung cảnh tĩnh lặng của đêm đen, nơi vạn vật đều im lìm, chỉ còn ánh trăng lẻ loi lạnh lẽo.
Thẩm Tu bất giác… cũng hát theo trong buồng vệ sinh.
Một khúc vừa dứt, Thẩm Tu vẫn chưa đã ghiền.
Nghe hay quá trời quá đất, cậu còn muốn nghe nữa cơ!
Phía bên kia vách vang lên giọng nam vui vẻ: “Không tệ, đúng là tôi vẫn thích hát trong toilet nhất.”
Thẩm Tu: “......”
Lần đầu tiên trong đời, cậu biết có người chuyên môn chạy vào toilet chỉ để... bật giọng ca.
Quả nhiên cổ nhân nói chẳng sai, đại lão thường có những sở thích kỳ lạ mà người thường không tài nào hiểu nổi.
Giọng nói bình thường của vị đại lão bên kia vách chỉ là kiểu trung niên đơn giản, vậy mà khi cất tiếng hát thì như biến thành một người khác hoàn toàn. Thẩm Tu nghe mà khâm phục sát đất.
Đối phương lại đổi sang một bài hát khác. Mặc dù không cùng phong cách, tiết tấu mạnh mẽ hơn hẳn, nhưng vẫn dễ nghe đến mức khiến người ta ảo giác như bên kia đang tổ chức mini concert.
Đáng tiếc, bài hát vừa cất được nửa chừng thì đột ngột ngừng bặt.
Thẩm Tu nghe thấy vị đại lão không rõ danh tính kia bắt máy, rồi vội vàng mở cửa rời khỏi toilet.
“Uổng ghê luôn đó......” Thẩm Tu đứng trong buồng bên cạnh, vẻ mặt tiếc nuối tràn trề.
Chỉ cần thêm hai phút nữa thôi là cậu có thể nghe trọn cả hai nửa đoạn cao trào... Khoan đã, hình như cậu biết bài hát đó!
Thẩm Tu đập tay phải vào lòng bàn tay trái, ánh mắt sáng rỡ: “Hệ thống, tôi biết hát hai nửa bài đó luôn rồi!”
Hệ thống: 【...... Tự tin gì mà đỉnh vậy, tự tin tới mức mù quáng luôn rồi.】
Mới chỉ nghe có một lần, mà đã dám mạnh miệng tuyên bố là mình biết hát? Đây không còn gọi là tự tin nữa đâu, gọi là ngạo mạn!
“Không tin hả? Khụ khụ...” Thẩm Tu hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nghe kỹ nha.”
Giây tiếp theo, giọng hát quen thuộc được Thẩm Tu hát lại từ đầu đến cuối…
Một khúc xong, không những cậu không bỏ sót chữ nào mà còn mô phỏng lại giọng hát của vị đại lão kia được tám phần, khiến hệ thống sốc tới mức không nói nổi lời nào.
Hệ thống: 【......】 Thằng nhóc này trên người có gì đó không bình thường nha!
Thẩm Tu hát xong, không rảnh để ý tới phản ứng của hệ thống, bởi vì cậu phát hiện bản thân mình sau khi hát lại xong thì... có gì đó sai sai. Mày khẽ nhíu lại, cậu tỏ vẻ không hài lòng với phần trình diễn của chính mình.
“Câu này giọng vẫn chưa ra hình, chắc là bắt chước chưa tới nơi tới chốn, còn kém đại lão bên vách cỡ... một phần mười.”
Thẩm Tu chưa từng nghe ai hát bài này ngoài vị đại lão thích ca hát trong toilet, nên cậu cảm thấy mình không thể làm nhục bản gốc. Vì vậy, cậu dứt khoát ở lại trong buồng, bắt đầu luyện tập lại từ đầu, cố gắng bắt chước càng giống càng tốt.
Hệ thống: Nó nghi ngờ thằng nhóc này hack kỹ năng rồi... nhưng nó lại không có chứng cứ!
Khu nghỉ ngơi dành cho thực tập sinh. Hướng Dược Đình nuốt nước miếng căng thẳng, rồi không nhịn nổi mà đứng dậy, bước nhanh về phía toilet.
Bởi vì ngay vừa rồi, một học sinh lớp A nữa đã xuất hiện. Những người trước đó cũng vậy, tệ nhất cũng thuộc lớp C.
Là một thực tập sinh chỉ biết nhảy nhót chứ không giỏi ca hát như Hướng Dược Đình, áp lực dâng lên tận trời. Mấy người có kỹ năng thiên lệch giống cậu ấy trước đây, không ít người đã rút trúng phần thi không sở trường, rồi bị ban giám khảo cùng khán giả xử công khai trên sân khấu — mất mặt, nhục nhã tới đỉnh điểm.
Để điều chỉnh lại tâm trạng, cũng để trấn tĩnh lại chính mình, Hướng Dược Đình quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Trong cơn mơ màng, cậu ấy tiến gần toilet, bước chân vừa mới vào cửa, còn chưa tới nổi bồn rửa tay, thì đã nghe thấy từ sâu bên trong một buồng vệ sinh truyền ra một tiếng ca vừa phiêu diêu, vừa mê hoặc, lại còn thấm đẫm bi thương.
Hướng Dược Đình lập tức đứng sững tại chỗ, toàn thân như bị đóng băng.
Trong buồng toilet.
Thẩm Tu lần thứ N hát lại câu hát mà bản thân chưa hài lòng, cuối cùng mới gật đầu hài lòng.
Không tệ lắm, ít ra cũng có được chút khí chất giống lúc đại lão bên kia cất giọng.
Tiếp theo…
Thẩm Tu đứng thẳng người, giơ tay lên cao, khởi động gân cốt.
《 Thiếu niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi 》đúng chuẩn khí thế ngút trời, không chỉ sân khấu rộng rãi hào nhoáng, mà ngay cả nhà vệ sinh cũng được trang trí quá mức sang chảnh — không gian rộng lớn, toát ra mùi tiền từng ngóc ngách, dùng hệ thống thông gió cao cấp, hương thơm bay khắp nơi. Thẩm Tu phải thốt lên: toilet này còn rộng rãi sang trọng hơn nhà cậu gấp mấy lần.
Cho nên cậu luyện tập trong buồng toilet hoàn toàn không bị hạn chế gì cả.
Hệ thống: 【Cậu có thể nghe xong một lần rồi hát lại cả bài không sót chữ, vậy cậu thử biên vũ đạo luôn đi? Còn muốn tiếp tục nhảy bài tập thể dục theo đài là cái trò gì? Lỡ mà rút phải tiết mục nhảy thì sao? Cậu tưởng khởi động tay chân là đủ để biểu diễn được bài tập thể dục à? Muốn thua thiệt luôn hả?】
Thẩm Tu im lặng. Điều kiện để cậu hát lại được cả bài là phải có người hát trước cho cậu nghe một cách hoàn chỉnh, rồi cậu nghiêm túc ghi nhớ.
Nhưng nhảy múa thì khác. Chưa ai nhảy cho cậu xem, mà bản thân cậu trước đây cũng không có nền tảng vũ đạo. Trong tình huống như thế này, cậu biết bắt đầu từ đâu?
Còn chưa lên sân khấu, kết quả thắng thua chưa biết ra sao, hệ thống vội vàng kết luận cậu sẽ thua, như vậy chẳng phải quá sớm sao?
Thẩm Tu không phục: “Hết sức người, nghe theo ý trời, hiểu không? Giai đoạn hiện tại, quan trọng không phải thắng thua, mà là quá trình mình đã cố gắng ra sao. Hơn nữa...”
Thẩm Tu vừa kéo giãn tay chân, vừa bình thản nói: “Còn chưa thi mà, sao biết chắc là sẽ thua?”
“Cái kiểu tâm thái tiêu cực thế này, làm sao gánh nổi những đợt cạnh tranh khốc liệt hơn sau này? Cậu nói xem tôi nói có đúng không?”
Tự mình emo thì được, nhưng người khác đừng mong đả kích nổi cậu!
Hệ thống: im lặng không nói, tự động tắt kết nối.
Toilet.
Hướng Dược Đình: “!”
Giọng nói này… là Thẩm Tu!
Cho nên… vừa nãy Thẩm Tu là đang an ủi mình sao?
Nghe đồn các đại lão trong giới đều rất đỉnh, chỉ dựa vào tiếng bước chân cũng có thể đoán ra người đang đi tới là ai, chuyện này có gì lạ đâu.
Chẳng lẽ ngay từ lúc mình vừa bước vào toilet, Thẩm Tu đã nghe ra là mình đến? Lúc cậu ấy đi ngang qua chỗ mình ngồi, có khi nào cũng đã thấy được biểu cảm căng thẳng đến mức ngốc nghếch của mình, rồi nhận ra mình đang hoang mang lo lắng, nên mới cố ý nói những lời đó để an ủi mình?
Trong tích tắc vài giây ngắn ngủi, Hướng Dược Đình đã lập tức thông suốt hết mọi đầu mối, tâm trạng đang bế tắc phút chốc được khai thông.
Đúng rồi! Chẳng phải giống như lời Thẩm Tu nói sao? Giai đoạn hiện tại mới chỉ là bước khởi đầu, đâu phải đang đứng trước vòng đào thải tàn khốc gì, chỉ là xét duyệt sơ bộ để chia lớp mà thôi, mình sợ cái gì chứ?
Ngay lúc này đã bắt đầu sợ hãi, với cái kiểu tâm thái yếu ớt như thế thì sau này làm sao đón nhận hàng loạt thử thách kế tiếp?
Đôi mắt vốn đầy u ám của Hướng Dược Đình bỗng nhiên sáng rực lên.
Cậu ấy nhìn thấy bên trong lớp vỏ lạnh lùng kia, Thẩm Tu thật sự là một người dịu dàng và tinh tế đến không ngờ.
Cậu thực sự là kiểu người vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.
Cường đại như Thẩm Tu, đã đứng ở đỉnh cao như vậy rồi, vậy mà còn chủ động vào toilet đóng vai “cuốn vương”, đã thế thì mình còn có lý do gì để lười biếng?
“Cảm ơn cậu, tôi biết phải làm gì rồi!”
Hướng Dược Đình lớn tiếng nói vọng vào căn phòng cách vách cuối cùng trong toilet một câu đầy khí thế, sau đó xoay người rời đi như thể vừa được nạp năng lượng đầy đủ, tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà vệ sinh. Cậu ấy còn chẳng buồn rửa mặt, bước nhanh đến phòng luyện tập. Trước khi lên sân khấu, cậu nhất định phải học theo Thẩm Tu, dốc toàn lực chiến đấu!
Để đảm bảo mọi thực tập sinh đều có thể cập nhật diễn biến chương trình mọi lúc mọi nơi, phòng luyện tập được trang bị hệ thống phát thanh. Giọng MC ở sân khấu chính có thể truyền vào bên trong phòng luyện tập, nên dù có đang tập luyện cũng không sợ bỏ lỡ phần đánh giá sơ bộ.
Tất nhiên, vì vòng đánh giá này diễn ra bất ngờ khiến các thực tập sinh trở tay không kịp, nên phần lớn đều chọn ở lại chỗ ngồi để theo dõi biểu hiện của đối thủ. Trong thời gian ngắn, tâm lý họ bị ảnh hưởng nặng, không thể chuyên tâm luyện tập. Chỉ có một số ít thực sự có tâm thái vững vàng mới có thể bình tĩnh quay lại phòng luyện tập mà thôi.
Lúc này, Thẩm Tu đang duỗi tay duỗi chân trong một phòng cách vách thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên ngoài, giật mình đến mức khựng lại ngay tại chỗ, suýt nữa thì vặn trẹo cả cổ.
Cậu mở to mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa buồng.
Cẩn thận hỏi nhỏ: “... Ai đấy?”
Ai đang ở bên ngoài vậy? Tới từ lúc nào? Sao mình không nghe thấy động tĩnh gì?
Thẩm Tu mãi đắm chìm trong việc luyện hát và giãn cơ nên hoàn toàn không hay biết gì về việc Hướng Dược Đình đã vào toilet.
Qua một hồi lâu chẳng thấy ai đáp lại, Thẩm Tu lén mở hé một khe cửa, hé mắt nhìn ra ngoài lén lút quan sát.
Thấy bên ngoài không một bóng người, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phù... Quê quá đi mất.”
Thẩm Tu vỗ vỗ ngực để trấn an trái tim đang đập thình thịch: “May mà người ta không biết ai ở trong toilet lẩm bẩm lầu bầu, nếu không thì mình trong mắt người ta chẳng phải là đồ thần kinh à, mất mặt muốn chết.”
Còn cái người ngoài kia vừa nãy cất tiếng, Thẩm Tu đoán chắc là đang gọi điện thoại, tiện miệng nhắc nhở rằng toilet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, buồng vệ sinh không cách âm đâu.
Nghĩ vậy, Thẩm Tu bỗng cảm khái: “Người ta đúng là người tốt.”
Nói xong, Thẩm Tu đóng lại cửa buồng, tiếp tục luyện tập giãn cơ trong toilet.
Còn vì sao không vào phòng luyện tập? Đơn giản là vì từ trước đến nay cậu vẫn quen kiểu “ôm cây đợi thỏ”, có thể kéo được bao lâu thì kéo bấy lâu, hoàn toàn không biết phòng luyện tập tồn tại.
——
Tới lượt thực tập sinh số 55 lên sân khấu, Hướng Dược Đình lúc này mồ hôi nhễ nhại mới quay lại chỗ ngồi của mình.
So với lúc đầu còn hoảng hốt luống cuống, bây giờ cậu ấy tràn đầy tự tin như thể vừa được tiêm máu gà, sống lại hoàn toàn.
Cậu ấy bắt chước dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Tu, ngồi thẳng lưng tại chỗ số 69, nghiêm túc theo dõi màn trình diễn trên sân khấu.
Khương Dục Hằng ngồi cạnh đầy nghi ngờ: “Cậu đi toilet kiểu gì mà đi lâu dữ vậy? Sao quay về nhìn như biến thành người khác rồi ấy?”
Hướng Dược Đình nhớ lại giọng ca mình nghe được trong toilet, còn cả lời Thẩm Tu nói để an ủi mình, khẽ nở một nụ cười đầy tự tin: “Nói như vậy, hình như đúng thật.”
Sau khi được Thẩm Tu khai sáng, không phải là đã thật sự lột xác rồi sao?
Khương Dục Hằng: “???”
Hướng Dược Đình lại hỏi: “Cậu từng nghe tiếng hát của hải yêu chưa?”
Không đợi Khương Dục Hằng trả lời, mắt cậu ta đã lộ ra vẻ sùng bái: “Thầy Hứa có người kế thừa rồi!”
Nhưng mà… chạy vào toilet để hát á? Rõ ràng là mọi thực tập sinh đều có phòng luyện hát chuyên dụng, Thẩm Tu tại sao lại chọn hát ở toilet?
Rất nhanh, Hướng Dược Đình liền nghĩ thông suốt.
Đại lão mà, trên người đều có vài điểm kỳ quái.
Khương Dục Hằng: “???”
Cậu ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Khương Dục Hằng định hỏi cho rõ: “Cậu...”
Còn chưa kịp nói hết câu, Hướng Dược Đình đã thì thầm: “Suỵt... Im lặng nào, tôi phải giữ lại sự thần bí cho cậu ấy. Lát nữa cậu sẽ hiểu tôi nói gì thôi.”
Khương Dục Hằng ban đầu chỉ có một dấu chấm hỏi trên đầu, giờ đã là cả một rừng chấm hỏi lơ lửng.
… Lẽ ra cậu ta không nên hỏi!
Thẩm Tu lúc này luyện tập xong, cũng từ toilet trở về.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi số 69 của Hướng Dược Đình để về chỗ mình là số 66, Hướng Dược Đình bất ngờ cất tiếng gọi:
“Chào Thẩm Tu! Tôi là Hướng Dược Đình. Rất vui được biết cậu, thật sự đó!”
Lúc bản thân đang mơ hồ như kẻ lạc đường giữa đêm tối, chỉ có giọng nói của Thẩm Tu là ánh sáng dẫn lối cho cậu ấy. Hướng Dược Đình bỗng nhớ ra từ trước tới nay vẫn chưa chính thức giới thiệu với Thẩm Tu, thấy cậu mặt lạnh đi ngang qua, không nhịn được mà lên tiếng.
Nghĩ tới việc Thẩm Tu đã cố ý an ủi mình, Hướng Dược Đình không khỏi dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào, phấn khởi.
Chỉ có mình cậu ấy biết được dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia, Thẩm Tu dịu dàng đến mức nào. Hướng Dược Đình ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào nam thần đang mang vẻ mặt hờ hững trước mặt.
Thẩm Tu: ...Cứu mạng! Tại sao đột nhiên lại có người nói chuyện với mình?
Mà giọng nói đó... chẳng phải chính là người vừa nãy ở toilet nhắc mình đừng làm loạn trong đó sao?
Người tốt đó giờ lại đang nói chuyện với mình, chẳng lẽ là... đang nhắc mình nhớ đến vụ toilet kia?
Thẩm Tu xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào cả nền nhà, đứng ngây ra như tượng.
Lục Tiềm chớp mắt tò mò, nhìn Hướng Dược Đình rồi lại nhìn Thẩm Tu, dè dặt hỏi: “Hai người... xảy ra chuyện gì trong toilet vậy?”
Lúc này, thực tập sinh số 56 đang bốc thăm trên sân khấu, đạo diễn và đội phát sóng trực tiếp đúng là rất hiểu ý, lập tức chuyển camera đến khu vực chờ của các thực tập sinh.
Chỉ thấy ở khu vực chờ, Thẩm Tu mặt lạnh tanh, môi mím chặt đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía Hướng Dược Đình đang ngồi ở vị trí 69.
Lục Tiềm ngồi vị trí 67, đang nghển cổ lên qua 68 là chỗ của Khương Dục Hằng, trừng to mắt nhìn hai người đang giằng co kia, khẽ mấp máy môi:
“ Cậu 67 nói cái gì đó? Sao mặt cậu ta như kiểu vừa nghe tin sét đánh vậy?”
“Có mâu thuẫn gì à? Sao mặt Thẩm Tu ở chỗ 66 lại lạnh như băng thế kia?”
“Mấy người nhìn ánh mắt Hướng Dược Đình ngửa đầu nhìn Thẩm Tu mà xem, rõ ràng là ánh mắt... khiêu khích trắng trợn luôn ấy chứ!”