Ở show tuyển tú bị nhầm thành đại lão

Chương 2: Sân khấu sơ bình xét cấp bậc 2

Tác giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát

Edit : Kalle

Thẩm Tu ngơ ngác nhìn hiện trường khán giả, tâm trạng rất tốt nhưng lại mơ hồ không hiểu nổi mọi người đang nghĩ gì.

Hệ thống: 【......】

Ôi trời, chỉ cần có nhan sắc với vóc dáng, đúng là muốn làm gì cũng được mà. Cuối cùng nó cũng nhận ra, ngoài để lại cho Thẩm Tu một đống nợ trên trời dưới đất, cha mẹ cậu còn để lại cho cậu một dung mạo mê hoặc lòng người.

Điều khiến hệ thống càng không ngờ tới hơn là, Thẩm Tu nhờ chăm chỉ làm thêm kiếm sống mà luyện ra được một thân hình hoàn hảo. Dáng người kia vừa nhìn qua đã thấy đẹp, khó trách lại được khán giả yêu thích. Dù sao thì giới giải trí bây giờ cũng tràn lan những nghệ sĩ nam bụng phệ, nhìn thấy người có dáng đẹp như thế này, ai mà chẳng thấy vừa mắt cơ chứ?

Sau khi công bố phiếu bầu của mười người đầu tiên, Hạ Đình lại một lần nữa thực hiện đúng bổn phận, công bố quy tắc tính điểm phân cấp: “Lượt bình chọn lần này sẽ tương ứng với lượt xếp hạng; trong vòng đánh giá sơ cấp, tổng giá trị điểm của lượt này sẽ chiếm 30% trong tổng điểm đánh giá sơ cấp tiếp theo.”

Lại nhấn mạnh lại quy tắc bình chọn xong, Hạ Đình mời nhóm khách mời tổ 7 bước lên sân khấu. Tổ 6 của Thẩm Tu thì mơ màng đi theo các thí sinh khác lần lượt từ phía bên kia sân khấu rời đi.

Kết thúc phần chấm điểm sơ bộ về hình tượng sân khấu, các thí sinh lần lượt quay về chỗ ngồi của mình, khe khẽ bàn tán thì thầm.

“Quả nhiên, phong cách cao cấp nhất thường chỉ cần đơn giản nhưng thời thượng. Áo thun, quần đùi, giày thể thao—ngầu lòi mà vẫn toát lên sức sống rực rỡ như ánh mặt trời.”

“Cậu ấy làm tạo hình theo kiểu ‘bọt biển’ à? Mái tóc được xử lý vừa mềm mại lại trông mát mẻ, chẳng hề cứng nhắc. Vài sợi rủ nhẹ xuống, trông vừa phóng khoáng lại kiêu ngạo, nguyên khí tràn đầy, đúng chuẩn kiểu trai trẻ nổi loạn khó thuần hóa!”

“Chắc là do trên người bọn mình đắp quá nhiều item thời trang, rườm rà quá mức nên người ta mới chẳng tìm được điểm nào thấy ‘hấp dẫn’.”

Sau màn phân tích sâu sắc ấy, mấy thí sinh không được phiếu cao đồng loạt thừa nhận:

“Đợt này thua mà không thấy lỗ!”

“Ờm... vậy ai đi hỏi cậu ta xin kinh nghiệm đi?”

“Không đi đâu, cậu đi đi. Cậu ta nhìn lạnh lùng lắm, tôi thấy hơi sợ.”

“... Tôi cũng sợ.”

Hai thí sinh liếc nhau: “......”

Bị ánh mắt của hàng vạn khán giả và những người xung quanh liên tục dừng lại trên người mình, Thẩm Tu đành phải ngồi thẳng sống lưng, dáng ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, cũng không dám để lộ một biểu cảm gì, sợ bị người ta nhìn thấy mặt mình méo mó rồi cười nhạo.

Vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng Thẩm Tu thì đang điên cuồng truy hỏi hệ thống.

“Bọn họ đang bàn gì thế? Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi?”

“Trên mặt tôi có gì à? Hay là áo chưa nhét vào quần? Hay là quần áo rách rồi? Mau nói gì đi chứ hệ thống!”

Hệ thống: 【 Không có gì hết, yên tâm đi. 】

Thẩm Tu: ……

Nếu tất cả tình huống đó đều không xảy ra, Thẩm Tu thật sự nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi tại sao mọi người cứ nhìn mình, cảm giác ngồi đó chẳng khác gì bị thiêu sống, bồn chồn không yên.

Để tránh ánh mắt bốn phương tám hướng khiến mình thêm bối rối, Thẩm Tu chỉ có thể chăm chú nhìn thẳng về phía sân khấu, mắt không chớp mắt không rời, làm bộ như đang nghiêm túc quan sát những người còn lại được gọi tên bình chọn.

Cứ giữ nguyên tư thế đó, Thẩm Tu cảm thấy hồn mình sắp bay khỏi xác đến nơi.

Trong phần chấm điểm sơ bộ về hình tượng sân khấu, nhan sắc nổi bật, vóc dáng hoàn mỹ cùng tạo hình mát mẻ, nhẹ nhàng của Thẩm Tu đã để lại ấn tượng sâu sắc. Những khán giả đã bầu chọn cho cậu vẫn không ngừng liếc nhìn, thì thầm với người bên cạnh.

“Cậu ta trông nghiêm túc thật đó, ngồi thẳng thớm, mắt không chớp nổi một cái, chắc chắn là đang tổng kết lại mấy màn trình diễn cao điểm trên sân khấu để học hỏi, ôi ôi lông mi cậu ta dài ghê!”

“Cậu nói đúng đấy!”

“Kết hợp với biểu cảm lạnh lùng không cười đùa khi đứng trên sân khấu, tôi cá một túi que cay, cậu ta chắc chắn thuộc dạng lạnh lùng cao lãnh, kiểu soái ca mặt lạnh đó. Này này, cậu có cảm giác không? Cậu ta thật sự giống như kiểu ‘chó con mặt lạnh’ ấy, nhìn vào là muốn được  nuôi!”

“Woa, cậu nói thế lại thấy đúng đó, bên cạnh cậu ta là thí sinh số 67, cười tươi suốt từ đầu tới giờ, đặt cạnh nhau đúng kiểu đối lập rõ ràng.”



Toàn bộ thí sinh chưa rời khỏi, bị tổ chương trình sắp xếp ngồi đúng số thứ tự trên hàng ghế chờ, chờ đến khi phần chấm điểm hình tượng sơ sân khấu kết thúc hoàn toàn.

Vài nhóm cá nhân còn lại được chấm điểm khá nhanh. Khi toàn bộ một trăm thí sinh của《Thiếu Niên Đánh Đâu Thắng Đó Không Gì Cản Nổi》đã ngồi ổn định vào vị trí của mình, Hạ Đình bất ngờ thả xuống một quả bom tin tức giữa hiện trường:

“Tiếp theo, mời các thí sinh theo thứ tự số danh dự thi phần đánh giá sơ cấp về năng lực biểu diễn!”

“Là một idol đủ tiêu chuẩn, không chỉ cần hình tượng nổi bật mà còn phải biết hát, biết nhảy, thiếu một trong hai là không được. Vì vậy, tổ sản xuất quyết định áp dụng hai hình thức rút thăm để phân chia nội dung trình diễn cho vòng đánh giá sơ cấp năng lực!”

“Lá thăm đỏ sẽ yêu cầu trình diễn một đoạn vũ đạo hoàn chỉnh để chấm điểm, còn lá thăm đen sẽ yêu cầu hát một ca khúc hoàn chỉnh để đánh giá. Toàn bộ phần chấm điểm sơ bộ sẽ được phân vào sáu nhóm A, B, C, D, E, F. Kết quả cuối cùng sẽ do bốn huấn luyện viên thảo luận và đưa ra.”

“Lưu ý! Các thí sinh về sau không được hát hay nhảy lại các tiết mục mà thí sinh trước đã chọn!”

Dưới sân khấu, một trăm thí sinh nghe xong tin tức liền mỗi người một vẻ.

Có người hoang mang, thì thầm khấn vái về phía trời cao:

“Xong rồi, tui chỉ biết hát thôi, xin trời đừng để tui rút phải lá thăm đen!”

“Tui cũng vậy, chỉ biết nhảy. Làm ơn đừng bắt tui hát, thật sự khó xử chết được... Tui chỉ muốn làm dancer trong nhóm thôi.”

“Á cái này căng thật đấy, khắt khe quá đi, đúng kiểu bài kiểm tra tổng hợp sân khấu với cả kho tiết mục luôn ấy!”

Có người ngẩng đầu đầy tự tin:

“Chỉ thế này thôi á?”

“Đúng rồi đấy, tôi còn tưởng ban tổ chức sẽ tung ra chiêu gì lớn cơ, ai ngờ lại đơn giản vậy.”

Thẩm Tu thì không giống với bọn họ, bởi vì ——

Nghe nói tin dữ về Thẩm Tu  bị hóa thạch rồi vỡ nát, linh hồn cậu chọn luôn phương án... bay thẳng về trời tại chỗ.

Thẩm Tu: …… Nếu đã vậy, chi bằng cho tôi tan biến luôn đi?

Thẩm Tu lặng lẽ tiến vào, mặt không biểu cảm, tâm trạng hoàn toàn tê liệt.

Trong thời đại phân mảnh như bây giờ, mặc dù Thẩm Tu lúc đi làm hay đang trên đường cũng nghe được không ít bài hát, nhưng cũng chỉ là vài câu trong lời nhạc, căn bản không đủ để biểu diễn một bài hoàn chỉnh.

Còn nói đến nhảy múa……

Nhảy múa á…… Có khi còn đáng sợ hơn, bởi vì cậu không biết nhảy, một chút cũng không!

Hồi nhỏ gia cảnh nghèo khó, không đủ tiền mua điện thoại, đến khi lên cấp ba thì cha mẹ lần lượt qua đời, bản thân bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi tử tế, ca hát nhảy múa là thứ mà cậu chưa từng dám mơ tới.

Lúc đi casting, Thẩm Tu vốn chỉ định “ăn chùa” một chút, cái gì được lo ăn ở thì cứ kéo dài càng lâu càng tốt, không ngờ lại nhờ bài thơ đọc cảm xúc quá tốt mà một đường vào thẳng top 100.

Nó đến... rất bất ngờ.

Điều càng khiến cậu không ngờ tới hơn là, khi bản thân còn đang ôm tâm lý “cố được chừng nào hay chừng nấy”, thì cậu chết bất đắc kỳ tử, sau đó bị trói với một hệ thống sống lại, hệ thống còn bắt cậu debut ở vị trí center.

Từ một người không có kỳ vọng gì bỗng dưng được đẩy lên mây xanh, khiến đầu óc cậu trống rỗng hoàn toàn.

Ngay khoảnh khắc này, Thẩm Tu bị hiện thực tàn khốc dạy cho một bài học.

Đó chính là ——

Có một số bữa cơm chùa, không phải lúc nào cũng nên ăn bừa. Một khi ăn sai cách... rất dễ mất mạng!

Giờ thì cậu hối hận rồi, cực kỳ hối hận.

Bất kể các thực tập sinh khác là hào hứng hay hồi hộp hoang mang, hơn hai vạn khán giả có mặt tại hiện trường và hàng triệu người đang xem livestream đều cảm thấy tò mò trước cách ban tổ chức sắp xếp phần này.

【 Vừa mới đánh giá ngoại hình xong đã bắt đầu chấm điểm tài năng luôn? Không cho thời gian chuẩn bị gì cả, chương trình này đúng là tàn nhẫn mà! Nhưng tôi thích, haha. 】

【 Nên thế chứ còn gì! Idol nam sao có thể chỉ có một khuôn mẫu? Đã là một idol trưởng thành, ngoại hình, khí chất, hát nhảy đều phải cân hết! Hì hì, tôi mới không thừa nhận là mình chỉ muốn nhìn mọi người bị bất ngờ đâu nhé. 】

【 Chương trình đánh thẳng vào năng lực thật sự, tôi có linh cảm show này sẽ hot lắm luôn, nhóm nam tương lai chắc chắn bùng nổ! 】

Sau khi Hạ Đình công bố quy tắc đánh giá tài năng, trăm thực tập sinh bàn bạc một lúc rồi dần dần yên lặng lại.

Đến lúc yên tĩnh rồi, họ mới chợt nhận ra — người ngồi ở vị trí số 66, Thẩm Tu, từ lúc nghe công bố quy tắc đến giờ vẫn không nói một lời.

Dù là những người vừa nãy còn căng thẳng cầu nguyện hay những người ngẩng đầu tự tin, ánh mắt đều không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Tu. Biểu cảm điềm tĩnh của cậu khiến ai nấy đều thấy xấu hổ.

“Đây là phong cách của đại thần đấy à? Dù trong tình huống nào cũng bình tĩnh vững vàng.”

“Hát nhảy chắc đối với cậu ấy như bữa sáng thôi, nhìn cái dáng vẻ thản nhiên kia là biết mạnh lắm rồi.”

“Tuy tôi chẳng biết gì, nhưng nhìn khí chất của số 66, tôi đúng là quá ngạo mạn. Tự mãn không phải điều tốt, phải sửa, nhất định phải sửa.”

Người xem livestream và cả khán giả hiện trường cũng nhanh chóng nhận ra Thẩm Tu hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.

【 Số 66 bình tĩnh quá trời luôn á, không sợ sao? Có khi nào là cậu ấy biết hết mọi thứ không? 】

【 Mặt đã đẹp còn tài giỏi nữa, cực kỳ mong chờ màn trình diễn của số 66! À, mà cậu ấy tên là gì nhỉ? 】

【 Ai đang vote cho ảnh làm ơn phổ cập với tôi với, anh ấy là thực tập sinh số 66, Thẩm Tu đó! Là một anh trai cool ngầu nha! 】

【 Thẩm Tu? Trời ơi, cái tên nghe đã thấy khí chất đại thần rồi, tôi đặt cược hết vào ảnh luôn! 】

Hệ thống: 【……】

Ừm, có khi nào… Thẩm Tu thật sự là bị dọa đến mức linh hồn bay mất không?

Sau khi Hạ Đình công bố xong luật chơi, theo tiến trình, các thực tập sinh có năm phút để trao đổi và thảo luận. Vừa hết thời gian, Hạ Đình lập tức tuyên bố:

“Phần đánh giá tài năng của sân khấu 《Thiếu Niên Vô Địch》 chính thức bắt đầu! Mời các thí sinh lần lượt theo thứ tự lên rút thăm và biểu diễn trước bốn vị huấn luyện viên, khán giả tại hiện trường cũng như người xem livestream!”

“Mời thực tập sinh số 1, Thương Dụ lên sân khấu.”

……

Đến khi thực tập sinh số 18, Chu Đồng, khóc lóc đi từ sân khấu xuống, linh hồn của Thẩm Tu cuối cùng cũng quay về cơ thể.

Chu Đồng ngồi xuống vị trí, bạn cùng phòng bên cạnh đang vỗ vai an ủi:

“Đừng buồn, tại cậu xui thôi. Chỉ biết hát không giỏi nhảy mà lại bốc trúng nhảy múa, nhảy không tốt cũng là chuyện bình thường. Giờ mới bị xếp lớp F cũng không sao cả, chỉ cần không bị loại là được. Phần đánh giá tài năng mà thôi, cố gắng sau này vẫn có thể lên lớp A.”

Người ngồi trước Chu Đồng cũng quay lại an ủi: “Đừng khóc nữa, cậu nhìn tôi này, nhảy như vương tạc, hát thì thảm như vương bát đản, lại xui đúng lúc rút trúng phần hát. Hát đến nỗi năm âm không đủ, hát chưa xong một bài mà cả bốn huấn luyện viên mặt nhăn như thể có thể kẹp chết ruồi ấy.”

Ngồi phía sau bọn họ – Thẩm Tu: “……”

Ít nhất thì các cậu còn biết làm một thứ… Không, các cậu biết được hai thứ đấy chứ, chỉ là không giỏi thôi. Còn tôi á, ô ô ô, tôi chẳng biết cái gì cả! Đến lượt tôi mà rút trúng phần nào thì cũng là kiểu xử công khai trước bàn dân thiên hạ rồi còn gì!

Lúc ấy, đám huấn luyện viên chắc không chỉ nhăn mày, mà có khi còn bị chấn động đến mù mắt luôn mất!

Tưởng tượng đến tương lai bi thảm của bản thân, Thẩm Tu lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ngồi không yên. Cậu bất chợt đứng dậy, mặt vô cảm, bước đi lảo đảo về phía nhà vệ sinh.

Chỉ cần chưa đến lượt mình lên sân khấu, thực tập sinh vẫn có thể đi vệ sinh bất cứ lúc nào.

Lúc này, Lục Tiềm đang vươn cổ hóng chuyện phía trước, bỗng bị một bóng đen che phủ toàn thân.

Lục Tiềm theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu – số 66 bên cạnh, liền thấy cậu mặt lạnh tanh, toàn thân tỏa ra khí chất "người sống chớ đến gần", đi ngang qua trước mặt mình hướng về phía nhà vệ sinh.

Nghĩ tới nét mặt kia của Thẩm Tu, Lục Tiềm kéo tay bạn bên cạnh – thực tập sinh số 68, Khương Dục Hằng: “ Cậu thấy nét mặt lúc nãy của Thẩm Tu không?”

Khương Dục Hằng gật đầu: “Thấy rồi, tôi vẫn luôn để ý ảnh mà. Tôi có dự cảm, ảnh chắc chắn là đi toilet để lén luyện tập trước chúng ta đó.”

Lục Tiềm gật gù tán thành: “Tôi hiểu rồi, học bá đại thần toàn như vậy đấy. Ngày mai thi, ngoài miệng nói không học, chứ đêm hôm cày nát sách giáo khoa luôn! Đúng chuẩn vua của những người cày."

Khương Dục Hằng đề nghị: “Hay là… hai đứa mình cũng lén theo sau học ké đi?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play