Người trong giảng đường đã đi gần hết, cây bút lông nhỏ trong tay Niệm Kiều cầm không chắc nên rơi xuống đất, trong lòng y sốt ruột, eo bị ôm chặt, hơi thở thô ráp của người phía sau phả vào cổ y.
Niệm Kiều vội đến mức mặt đỏ bừng, không ngờ tên vô lại này lại đợi thời khắc này. Vẫn còn vài người chưa đi hết, Đại hoàng tử Kê Minh Lễ và Ngũ hoàng tử Kê Hạo Trần vẫn còn ở đây.
Hiển nhiên hai người này đều không thích xen vào chuyện của người khác, Kê Minh Lễ chỉ nhìn lướt qua một cái, vị Đại hoàng tử này là trưởng tử, tính cách trầm mặc ít nói. Ngũ hoàng tử Kê Hạo Trần lại chơi thân với Tiêu Dật Vân, chỉ cười tủm tỉm nhìn một cái.
“Dật Vân, ta đợi ngươi ở chỗ cũ, ngươi đừng đến trễ quá nhé.”
Tiêu Dật Vân thuận miệng đáp một tiếng ừ.
Niệm Kiều trơ mắt nhìn hai người họ rời đi, tim y như nghẹn ở cổ họng, bàn tay trên eo tựa như sắt đá, y nghiến răng nói: “Tiêu thế tử, ngươi buông ta ra, lát nữa điện hạ nhà ta sẽ trở lại ngay.”
“Điện hạ nhà ngươi là cái thá gì, hắn trở về vừa hay, chúng ta nói rõ ràng những lời sáng nay chưa nói hết, hôm nay bổn thế tử sẽ đưa ngươi về phủ Miễn vương.”
Niệm Kiều đối diện với đôi mắt như cười như không kia, lông mày và mắt Tiêu Dật Vân trầm như mực, khiến người ta liên tưởng đến bức tranh thủy mặc đậm nét, khuôn mặt kia đột nhiên phóng đại áp sát, hắn ta ngửi ngửi cổ y.
“Mùi hương trên người ngươi thơm quá.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT