Niệm Kiều cảm giác được ánh mắt của Kê Tuyết Dung dừng ở trên tờ giấy, trên đó là nét chữ xiêu vẹo ngoằn ngoèo, y cũng chẳng thể che được hết, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức hai má đỏ ửng.
Y vô thức nhớ lại, dòng chữ trước cửa Thượng Thư Điện chính là do Kê Tuyết Dung viết, chữ hắn viết đẹp đến thế, còn so với mình chẳng khác nào đem ngọc so với đá vụn, nói vậy là còn quá miễn cưỡng rồi đấy.
“Đây là Thất hoàng tử dạy ngươi à?” Kê Tuyết Dung hỏi y.
Niệm Kiều lắc đầu, đầu ngón tay còn dính chút mực, y lập tức dùng khăn tay lau sạch.
“Là ta chép từ sách học của Thất điện hạ.”
Nét chữ trên giấy tròn trịa mà hình dáng lại không ngay ngắn, thoạt nhìn cứ như đứa trẻ mới học viết. Kê Tuyết Dung liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, thấy vành tai trắng trẻo của Niệm Kiều đỏ ửng lên, khóe môi mím lại thành một đường cong căng cứng, cả người như cảnh giác trở lại.
Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không nói thêm điều gì. Niệm Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn tâm trí luyện chữ nữa, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi ngồi yên đợi Thất điện hạ tới đón mình.
Đây là thư phòng của Kê Tuyết Dung, đám hạ nhân đều cúi thấp đầu, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Niệm Kiều thu dọn xong đồ đạc, cũng chẳng dám đi đâu khác, ánh mắt vô thức len lén liếc về phía Kê Tuyết Dung.
Hiện giờ hắn ở Đông Cung, không đội ngọc quan, mái tóc đen càng tôn lên gương mặt trắng lạnh ấy, trắng mịn như băng như ngọc, khuôn mày sâu như tạc, còn rực rỡ hơn cả khóm hoa thược dược đang nở ngoài cửa sổ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play