Dưới lớp áo thun rộng thùng thình như bao tải là vóc dáng thon thả duyên dáng, chỉ cần co mình lại trong góc, chẳng ai có thể nhìn rõ dung mạo xinh đẹp nhất của cô.
Dù là vậy, Chu Vũ Bân vẫn không yên lòng.
Anh ta sợ người khác phát hiện ra vẻ đẹp mà Tô Dao cố tình che giấu, sợ người thuộc về mình bị kẻ khác cướp mất.
“Bị dính tro rồi.”
Tim Tô Dao chợt đập mạnh: “Em đi vệ sinh một lát.”
Chu Vũ Bân không phản đối: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
Nhà vệ sinh của kho hàng bỏ hoang không xa, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần hô lên là nghe được.
“Dạ.”
Tô Dao vội vã đứng dậy, lặng lẽ biến mất sau đám đông.
Người đàn ông thu lại ánh mắt.
Bên kia, Tống Tri Phàm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm thu dọn đồ ăn.
“Cô gái đó gầy nhom như vậy, chị cho cô ta một cái bánh socola thì đã sao chứ…”
Tiếng càu nhàu của anh ta dần im bặt dưới ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, cuối cùng đành làm động tác kéo khóa miệng, tỏ ý khuất phục.
Dù sao anh ta cũng không hiểu nổi đội trưởng đang nghĩ gì. Rõ ràng biết mọi người trong kho đã đói nhiều ngày, vậy mà vẫn nhất quyết nấu mì ăn liền, món dễ khiến người ta ganh ghét nhất.
Còn chị anh ta nữa, rõ ràng vết thương vừa thay thuốc xong, vậy mà vẫn muốn thay lại lần nữa.
Có bệnh.
Tống Tri Hoan chỉ là thấy cô gái kia gầy đến mức khuôn mặt nhỏ như bàn tay, thấy tội nên mới muốn cho một chút đồ ăn. Nhưng nếu đội trưởng không muốn chia vật tư, cô ấy cũng không cố chấp: “Thôi được rồi, ăn mì đi.”
Vừa cầm bát lên, mấy người liền thấy đội trưởng vừa rồi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía góc khuất.
“Đội trưởng, anh đi đâu đấy?”
“Nhà vệ sinh.”
Tô Dao kiểm tra một lượt nhà vệ sinh, chắc chắn không có nguy hiểm gì mới đứng trước gương, tỉ mỉ xem xét lớp tro đen trên mặt.
Ngũ quan bị bụi bẩn che lấp, nếu chỉ lướt qua sẽ không ai chú ý đến gương mặt cô.
Năm tháng kể từ khi tận thế bắt đầu, thực vật khổng lồ hóa, xác sống cuồng hóa, trật tự đã bắt đầu sụp đổ.
Tô Dao rất nhút nhát, cô sợ mọi khả năng xảy ra bất trắc, nhất là ánh mắt người đàn ông vừa rồi…
Một dự cảm bất an vẩn vương trong lòng, cô lấy ra một hộp tro đen khác, tiếp tục bôi lên mặt, cho đến khi làn da trắng mịn và ngũ quan thanh tú đều bị che khuất hoàn toàn.
Cô gái trong gương trông lem luốc bẩn thỉu, không ai muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Tô Dao cắn môi, không biết còn có thể làm gì, cũng không biết những người kia khi nào mới rời đi.
Trong lúc lo lắng, cô không để ý rằng dưới chân có một nhánh dây leo non xanh mơn mởn đang từ khe nứt trồi lên, lặng lẽ bò về phía cổ chân cô.
Trước khi kịp quấn lên mu bàn chân, Tô Dao vừa vặn xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng sự rời đi của cô dường như đã chọc giận dây leo đó. Nó khựng lại một giây, sau đó nhanh chóng phình to, thân cây trở nên to bằng thùng nước, ngạo mạn cuốn lấy eo Tô Dao, kéo cô giật mạnh về phía sau.
Biến cố bất ngờ khiến Tô Dao chưa kịp phản ứng, cô theo bản năng định hét lên.
Rất nhanh, một dây leo to bằng cánh tay trẻ con đã nhân tính hóa bịt kín miệng cô. Vô số nhánh dây leo nhỏ, dẻo dai khác quấn lấy tay chân, cổ cô, trói chặt lên một cây cột đá.
Tựa như loài thực vật hoang dại bám chặt vào vách núi, cô gái bị giam cầm trong đó chính là dưỡng chất nuôi sống nó.
Tô Dao không thể phát ra âm thanh, nỗi sợ hãi và kinh hoàng tràn ngập toàn bộ trí óc, đôi mắt xinh đẹp của cô rơi nước mắt không kiểm soát.
Cô sẽ chết, cô sẽ chết ở đây.
Trên đường trốn khỏi trường học, cô từng thấy nhiều người vừa chạy vừa bị thực vật khổng lồ xuyên qua thân thể, lôi vào bụi cỏ làm phân bón.
Chúng thậm chí còn dùng xác thịt con người làm đất trồng, đâm rễ từ trong thi thể, phá lớp “đất” mà ra, nở thành những đóa hoa ăn thịt rực rỡ nhưng ghê rợn.
Cô cũng sẽ chết như thế sao?
Tô Dao vì sợ hãi mà cơ thể run lẩy bẩy, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt chỉ.
Cho đến khi nơi góc khuất cuối cùng xuất hiện một bóng người, dây leo đang bịt miệng cô cũng vừa vặn nới lỏng.
Hàng mi dài và dày phủ đầy nước mắt, Tô Dao thậm chí không nhìn rõ người vừa đến là ai.
Cô chỉ có thể yếu ớt, bất lực, hoảng hốt nhìn về phía trước, trong tiếng khóc pha lẫn cầu xin:
“Cứu tôi với!”
Lời tác giả:
Vì thế giới đầu gây tranh cãi quá nhiều nên xin được cảnh báo rõ ràng:
1. Nữ chính rất yếu, lại có khuyết điểm nhân tính. Nếu bạn muốn một nữ chính mạnh mẽ, thông minh, lý trí, có tầm nhìn rộng thì mời rời thuyền ngay! Tôi thật sự không thể cảnh báo thêm được nữa. Nam nữ chính một người cam chịu một người cam làm, một kẻ là biến thái, một kẻ là người bình thường vô dụng. Nếu cả hai đều mạnh mẽ, lý trí thì chi bằng cho họ đối đầu luôn đi, còn yêu đương gì nữa.
2. Nam chính là kẻ biến thái, một kẻ không có đạo đức, nhưng tuyệt đối sẽ không ngược vợ, nhất là về thể xác. Hắn chỉ là một con chó mà thôi.
3. Đề tài có phần gây tranh cãi. Theo phản hồi từ phần bình luận, ai hợp thì rất hợp, ai không hợp thì cực kỳ khó nuốt. Thật xin lỗi, nhưng tôi đúng là đồ nhà quê, tôi là chó đất.
4. Khụ khụ, đừng vội cáu. Nếu không thích thế giới đầu tiên, có thể lập tức chuyển qua thế giới khác. Nhân vật nữ chính ở mỗi thế giới đều khác nhau, cách các cặp đôi tương tác cũng khác.