("Tôi không đói!")
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt.
Màn nước mắt mờ ảo che lấp tầm nhìn, Tô Dao lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông.
Cô chớp mắt, giọt lệ rơi khỏi hàng mi, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo người vừa đến.
Chính là người đàn ông khi nãy đã nhìn chằm chằm cô!
Tim Tô Dao lập tức lạnh đi.
Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy hai lần đầy sợ hãi, tiếng cầu cứu nghẹn lại nơi cổ họng.
Từ góc độ của người đàn ông, cảnh tượng trước mắt chỉ là một đám thực vật điên cuồng tàn bạo đang giam giữ một cô gái gầy yếu đến mức chẳng còn chút sức lực để giãy giụa.
Một con mèo hoang rơi vào bẫy thú.
Người đàn ông lạnh lùng dời ánh mắt, dường như hoàn toàn không trông thấy dị tượng rợn người kia, thản nhiên nhấc chân bước đi, quay lưng về phía sau.
Sự thờ ơ của hắn quá rõ ràng, đến mức Tô Dao còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn đã thôi thúc cô cất tiếng.
“Cứu tôi với.”
Cô không biết mớ dây leo kia sẽ giết chết mình lúc nào, mà người đàn ông trước mắt là chiếc cọc rơm cứu mạng duy nhất.
Tô Dao hạ thấp giọng, gần như là cầu khẩn: “Tôi xin anh… hãy cứu tôi với!”
Tiếng kêu yếu ớt và hoảng hốt kia vẫn không thể khiến người đàn ông dừng bước, hắn không hề ngoái đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cho đến khi bóng dáng khuất hẳn.
Tim Tô Dao hoàn toàn lạnh ngắt, cô theo bản năng muốn kêu cứu với người bên ngoài. Nhưng ngay giây sau đó, một dây leo to cỡ tay trẻ sơ sinh lại lần nữa chẹn ngang miệng cô.
Chúng siết chặt, quấn lấy, trói chặt con mồi đến không kẽ hở, mọi giãy giụa và âm thanh đều bị nhấn chìm trong những tán lá non xanh mướt.
Ngay sau đó, dây leo to nhất đột ngột siết mạnh, kéo phăng Tô Dao vô lực phản kháng “vút” vào một căn phòng bỏ hoang.
Người biến mất, cánh cửa cũng đóng sầm lại.
Tô Dao cắn chặt dây leo bên miệng, trong lòng vô cùng rõ ràng rằng mình sẽ không còn cơ hội được cứu nữa. Cô chỉ có thể hóa thành phân bón trong căn phòng tối tăm này.
Ngay trước thời khắc cái chết ập tới, nước mắt cô tuôn rơi như mưa.
Cho đến khi chiếc cằm bị một bàn tay lạnh như băng nâng lên, cô mới rùng mình, hoảng sợ nhìn bóng người bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Chính là người đàn ông vừa rời đi khi nãy, đội trưởng của nhóm người đó.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ bật chiếc bật lửa trong tay, đưa gần về phía dây leo đang bám lấy miệng Tô Dao.
Ngọn lửa vẫn luôn là mối đe dọa với thực vật, nên chúng chỉ có thể miễn cưỡng rút lui.
Tô Dao cuối cùng cũng có thể lên tiếng.
Vừa được tự do, cô đã luống cuống mím môi lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn chằm chằm vào khóe môi mình. Ánh mắt ấy tuy là đối diện trực tiếp, nhưng lại khiến cô có cảm giác như bị soi mói.
“…Cảm ơn anh.”
“Anh… anh có thể cứu tôi không?”
Người đàn ông lại nói một câu chẳng liên quan gì: “Bẩn quá.”
Tô Dao còn chưa kịp phản ứng, gương mặt nhỏ đã bị bàn tay hắn nâng lên, một chiếc khăn tay ẩm ướt chạm thô bạo vào da cô, từng vệt bụi đen bị lau sạch từng chút một.
Thì ra hắn đang nói… mặt cô dơ.
Tô Dao không hiểu nổi, tại sao trong tình cảnh này, thứ hắn để tâm lại là gương mặt cô có sạch sẽ hay không.
“Anh có thể cứu... Á!”
Câu chưa nói hết, ngón tay lạnh buốt đã véo lấy má cô, chẳng véo được bao nhiêu thịt.
“Vừa bẩn vừa gầy.”
“Một con mèo nhỏ bẩn thỉu tìm không ra thức ăn.”
Lửa giận yếu ớt dâng lên trong lòng Tô Dao, nhưng sinh mạng nằm trong tay người khác, cô chẳng dám làm càn hay phản kháng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Người đàn ông cũng không ép cô phải trả lời, chỉ cẩn thận lau sạch lớp bụi bẩn, rồi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh xắn đang bị giữ trong tay.
Tựa như đóa phù dung nở dưới ánh trăng, sắc hồng phơn phớt của nhụy hoa mờ nhạt lan đều trên gương mặt, thoạt nhìn đơn giản, ngắm kỹ mới thấy rạng rỡ.
Chỉ là quá gầy, thịt hai bên má đã dính sát vào xương gò má, càng khiến đôi mắt cô thêm to tròn trong vắt.
Hắn nhìn quá lâu khiến Tô Dao bất giác rụt người lại.
Sau khi thế giới sụp đổ, nhan sắc chẳng còn là ưu thế, mà trở thành tai họa.
Cô không đoán nổi người đàn ông này đang nghĩ gì, càng không biết bước tiếp theo hắn định làm gì.
“Anh… rốt cuộc muốn làm gì?”
Tay còn lại của hắn buông bật lửa xuống, lòng bàn tay lạnh lẽo đặt chính xác lên vùng bụng cô, chạm ngay vị trí dạ dày.
“Dạ dày nhỏ? Không đói à?”
Tô Dao ngẩn ra một giây, lúc này mới nhớ ra hắn đang lặp lại câu cô nói lúc đưa bánh quy cho Chu Vũ Bân.
“Anh ăn đi, em ăn ít, không đói.”
Người đàn ông ác ý bóp lấy má cô: “Tôi thấy rồi, cô đưa miếng ăn duy nhất cho bạn trai, hắn thì không chút do dự mà ăn sạch.”
“Cô thì gầy trơ xương, còn hắn thì nhai bánh quy ngon lành.”
Những lời vần vè thốt ra từ miệng hắn không hề buồn cười, ngược lại càng thêm rợn người.
Tô Dao cắn chặt môi: “Anh… anh ấy cao to khỏe mạnh, đói nhanh hơn… ăn no thì mới có sức bảo vệ tôi, như vậy… thì có gì sai?”
Toàn bộ tâm trí cô chỉ tập trung vào việc thi đỗ học viện cao nhất, còn trong mối quan hệ thì chỉ có chút thông minh đơn thuần và vụng về.
Chu Vũ Bân là “bạn trai” cô, cũng là tấm khiên không thể thiếu giữa thời mạt thế.
Nếu anh ta đói đến phát điên… thì tình cảm cũng có thể mỏng như tờ giấy.
Thế nhưng lời cô nói lại chỉ khiến người đàn ông trước mặt cười lạnh và khinh miệt.
“Bảo vệ cô?”
“Vậy giờ hắn ở đâu?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Dao, hắn dùng tay bóp đứt đoạn thân cây to nhất của dây leo, đoạn thực vật sát nhân kia bị bẻ gãy ngay tức khắc.
“Ăn một gói bánh quy, hắn có đủ sức xé đứt nó không?”
“Có thể đến đây làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Lời hắn nói càng lúc càng sắc như dao, bàn tay dính nhựa cây xanh nhạt lại nâng mặt Tô Dao lên lần nữa, để lại một vệt dấu rõ ràng trên gò má trắng mịn.
“Ngay cả khi cô chết đói, thứ đó cũng chỉ là cho chó ăn.”
Lời lẽ quá khó nghe, gần như chà đạp Chu Vũ Bân đến không còn chút giá trị.
Ngọn lửa giận và nỗi nhục trong lòng Tô Dao cuối cùng cũng không kìm được, bật ra bằng giọng yếu ớt: “Tôi không đói, đã nói là không đói thì là không đói! Việc của bọn tôi không cần anh lo!”
Không biết câu nào đã chọc giận người đàn ông, hắn lạnh mặt buông tay.
“Quả thật không cần tôi lo.”
Hắn xoay người rời đi, không hề lưu luyến, nhìn qua là biết hắn định bỏ mặc Tô Dao lại nơi hoang vắng không một bóng người, để mặc cô sống chết.
Chút can đảm và phẫn nộ vừa nhen nhóm trong lòng cô phút chốc đã bị dập tắt.
Tô Dao bất lực nhìn theo bóng lưng hắn, biết rõ bản thân nên cúi đầu. Vì cầu xin người khác vốn dĩ phải đánh đổi cả lòng tự tôn.